Lúc Tô Ngộ vừa đóng cửa lại, anh dựa lưng vào cửa, khóe môi cứng nhắc nãy giờ cũng thả lỏng, trên gương mặt lạnh lùng thường ngày bỗng chợt hiện lên một nụ cười vui sướng, giống như núi tuyết ngàn năm đang tan chảy.
Mà ở đó còn có nửa phần muốn chực khóc.
Bàn tay nắm chặt đang buông thõng bên chân dần thả ra, đầu ngón tay run nhè nhẹ, cộng thêm nụ cười nở rộ trên môi, đây rõ là dáng vẻ run rẩy vì quá hạnh phúc.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ của căn phòng trống trải, mang cho nơi gọi là nhà ấy chút ánh sáng ấm áp, không những thế còn chiếu chút ánh sáng đến tận trái tim của người nọ.
Tô Ngộ im lặng ngồi dựa cửa một lúc, mất cả buổi mới lấy lại bình tĩnh, sau đó anh bước đến bàn ăn, rót cho mình một ly nước như muốn trấn an trái tim đang đập như trống đánh.
Vừa đặt ly xuống chưa được lâu, anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa, hơi ngẩn ra một chút, chắc rằng bản thân không nghe lầm anh mới chạy nhanh ra mở cửa.
Lúc thấy người đứng bên ngoài cửa, anh lại một lần nữa ngẩn người ra.
"Anh...."
Cửa vừa mở, Nghiêm Trì cũng đờ người, hắn không ngờ Tô Ngộ sẽ mở cửa nhanh đến vậy, vốn dĩ chỉ định đặt bánh trước cửa, bỏ của chạy lấy người, nếu làm được vậy thì cũng không rơi vào thế xấu hổ như bây giờ.
"Tôi tình cờ mua một cái bánh, nhưng tiếc là tôi không thích đồ ngọt, cậu có phiền giải quyết nó giùm tôi không?" Nghiêm Trì không biết dỗ dành người khác, cũng không biết nói lời an ủi hay ho, chỉ đành căng não nói ra một câu khô khan như vậy.
Tô Ngộ nhìn xuống, nhìn từ mặt Nghiêm Trì đến tay đang cầm hộp bánh kem của hắn, vừa nhìn sơ qua cũng biết, đó là tiệm bánh kem mà anh hay mua ăn.
Với cái sức tiêu thụ của tiệm kia, dù Nghiêm Trì có tình cờ mua sai cũng không vào cả cái tiệm lớn như vậy, vậy nên mục đích thực sự không cần nói cũng biết.
Cái này là...
Là cố ý mua cho anh.
Yết hầu lại nóng nảy, những kích động trên đầu quả tim lại bắt đầu muốn nổi loạn, hơn nữa còn mãnh liệt hơn lúc nãy, làm cho bản thân anh cũng tự nghe rõ nhịp đập trái tim mình.
Nghiêm Trì vẫn đang nhìn chăm chăm biểu cảm của Tô Ngộ, đơ mặt nhìn khóe mắt chợt đỏ hoe của anh, dường như còn ươn ướt nước mắt, đôi môi thì he hé run rẩy.
Thấy vậy, hắn khàn giọng, nói: "Nếu cậu không thích, vậy tôi đem bánh về..."
Vừa nói xong hắn đã chuẩn bị cầm đồ rời đi.
Tô Ngộ: "....."
"Chờ đã...." Giọng Tô Ngộ khàn khàn run run, "....!Tôi thích."
Nghiêm Trì dừng bước, nhìn cánh cửa đang hé một khe nhỏ bỗng mở toang, cứ vậy lẳng lặng mời hắn vào nhà.
Là một khách thuê ở đây, nhưng Nghiêm Trì rất ít khi giao tiếp với Tô Ngộ, nên đây là lần đầu tiên hắn được mời vào nhà, nói thật là lần đầu luôn đấy.
Mấy lần trước, hắn toàn đứng ngoài cửa nói vội vài câu rồi rời đi thôi.
Cách bài trí trong phòng cũng giống hệt chủ nhân nó, lạnh lẽo cô đơn, ngay cả ly nước đặt trên bàn cũng trông gọn gàng, đơn lẻ.
Nghiêm Trì ngồi trên ghế sô pha có màu lam lạnh, hắn liếc nhìn căn phòng gần như không có hơi thở người sống này, trông có hơi ngột ngạt.
Hắn không hợp với chỗ như thế này.
Hắn mặc một cái áo khoác đen, bên trong là áo ngắn tay màu đen, xuống dưới cũng là một cái quần bò màu đen nốt.
Có lẽ vì vừa chạy xe máy, nên ống quần có dính chút bụi, và vì là quần màu đen nên rất dễ nhìn thấy.
Trông cứ như Tôn hầu tử đi lạc vào chốn tiên cảnh.
Nghiêm Trì nghĩ tới phép so sánh ngộ nghĩnh này mà buồn cười, đúng là người không có văn hóa, đến cả phép so sánh cũng tầm phào.
"Trong nhà tôi không có gì để uống, cũng không có trà, anh uống nước sôi để nguội được không?" Hình như Tô Ngộ không thấy bụi bẩn trên người hắn, cứ vậy đi tới rót cho hắn một ly nước.
"Sao cũng được." Ánh mắt của Nghiêm Trì dừng trên đôi tay đang cầm ly vài giây, rồi nhanh chóng liếc mắt đi.
"Ừm." Tô Ngộ dường như cũng biết Nghiêm Trì và mình không hề có tiếng nói chung, nên đặt ly nước xuống rồi quay lại bàn ăn, nhẹ nhàng mở hộp bánh kem ra.
Lúc này căn phòng chỉ còn lại tiếng sột soạt mở hộp, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Hộp vừa mở, bên trong đã lộ ra chiếc bánh kem màu tím đẹp mắt, còn đúng là vị blueberry mà Tô Ngộ thích nhất.
Vị ngọt của bánh kem bay trong không khí, ngay cả bầu không khí yên tĩnh cũng nhuốm một chút ngọt ngào.
Tô Ngộ hơi sửng sốt, đầu ngón tay khẽ run cầm muỗng lên, xắn một muỗng cho vào miệng.
Thật ra anh cũng không thích đồ ngọt lắm, nên thỉnh thoảng mới ăn một lần.
Nhưng hôm nay chiếc bánh kem này, anh thích lắm, thích đến nỗi cẩn thận thưởng thức từng chút một, để có thể nhớ hương vị ấy cả đời.
Ăn từ miếng này đến miếng khác, vừa trân trọng vừa nâng niu, nếu nhìn thật kỹ còn thấy đuôi mắt xinh đẹp ấy đang cong lên.
Nghiêm Trì ngồi trên sô pha, chỉ cần nghiêng đầu đã nhìn thấy Tô Ngộ đang từ từ ăn bánh, ăn cái bánh kem 188 tệ, hắn sửng sốt cảm thấy cứ như chính bản thân đang ăn nó.
Một chút kem bơ trắng ngà dính trên môi của anh, Nghiêm Trì cũng không nói gì nuốt nước miếng.
"Tôi có thể hút một điếu không?" Chiếc bật lửa xoay xoay trong bàn tay, càng nhịn lại càng thấy thèm hút, cuối cùng Nghiêm Trì cũng quyết định không ép buộc bản thân nữa.
"Được." Tô Ngộ ngậm cái muỗng trong miệng, ngẩn người chớp mắt rồi gật đầu đồng ý.
Tạch một tiếng, ngọn lửa bật ra, làm căn phòng khách đang ngọt ngào bỗng có thêm một mùi thuốc, hai thứ mùi hương hòa quyện vào nhau, khiến cho bầu không khí càng thêm khó tả.
Vừa hút thuốc nhả khói, Nghiêm Trì bỗng nhớ lại chuyện tháng trước.
Lúc đó hắn vừa nhận được tiền lương, nhớ đến người chủ nhà tốt bụng này nên hắn đến quán Phí Dương mua ít xiên nướng, muốn mang về cho chủ nhà trước nay không thu tiền thuê nhà của hắn, coi như tỏ lòng biết ơn.
Nào ngờ đến đúng lúc Tô Ngộ đang tắm, nên anh phải vội vã chạy ra mở cửa.
Lúc đó anh chỉ mặc có mỗi cái quần đùi, để lộ làn da trắng như sữa, đường cong cơ thể vừa mịn màng láng mướt không che đậy, cùng với những giọt nước đang lăn trên da chưa kịp lau khô đi....
Nghiêm Trì cũng