"Gả con rồi, mẹ mới yên lòng." Gả con gái như bát nước hắt đi.
Chuyện của Lộc Lộc và Vưu Đắc không chỉ riêng tôi biết mà chủ nhà cũng biết. Vưu Đắc đăng bài viết ở chế độ bạn bè -chỉ mình tôi trong đêm, yên tĩnh. Chủ nhà bình luận ngay phía dưới hỏi em ấy có chuyện gì, em ấy trả lời tỏ tình thất bại, chủ nhà phản hồi bằng vài dấu chấm hỏi. Có lẽ sau đó bọn họ sẽ tâm sự.
"Thì ra Vưu Đắc thích bạn của em." Chủ nhà gửi tin nhắn cho tôi. "Bạn em có vẻ không thích Vưu Đắc."
"Em nhớ trước kia cậu ấy rất thích kiểu người như Vưu Đắc." Đúng rồi, chính là Ban Thảo.
"Không phải em ấy thích ai đó rồi chứ?"
"Chắc là không đâu."
Chủ nhà gửi icon "cười trộm". "Chị cảm thấy là em ấy thích em đó nha."
Trước đây, chị ấy sẽ không nói đùa như vậy với tôi, điều này chứng tỏ... quan hệ của chúng tôi đã tiến thêm một bước rồi nhỉ?
"Cậu ấy hay nói giỡn."
"Chưa chắc đâu, trong lúc đùa giỡn một số người sẽ nói ra lời thật lòng."
"Haha, chị Hựu Thanh đang tác hợp cho Lộc Lộc và em hả?" Tôi gửi tin nhắn. "Nếu em và Lộc Lộc thành đôi, có lẽ Vưu Đắc sẽ khóc nhè đó."
"Em cảm thấy vui là được, kệ em ấy."
"Chị Hựu Thanh, cậu ấy và em chẳng qua là bạn bè thôi." Tôi dựa vào ghế làm việc, dùng hai tay gửi tin nhắn. Mỗi lần tôi nói chuyện phiếm với chủ nhà đều rất vui vẻ; có thể là do tôi có cảm tình với chủ nhà, cho nên dù ngăn cách bởi màn hình, tôi vẫn cảm thấy hứng thú. "Lộc Lộc không phải mẫu người lí tưởng của em."
"Mẫu người lí tưởng của em như thế nào?"
Tôi suy nghĩ, tôi chỉ mới yêu có một người là Tề Tiêu, nếu xét ra thì cô ta cũng không phải mẫu người lí tưởng của tôi. Mẫu người yêu lí tưởng của tôi như thế nào? Lâu lắm rồi tôi không có nghĩ đến chuyện này, thậm chí trước khi quen biết Tề Tiêu, tôi vẫn không xác định được là mình thích nam hay thích nữ.
"Em cũng không xác định rõ được, còn phải xem cảm giác."
"Sao?"
"Chủ yếu là xem nhan sắc."
"Chị biết cái này, rất nhiều người trên mạng gọi đó là yêu cái đẹp."
"Đúng vậy, đúng vậy đó. Nếu nói về khuôn mặt thì chị Hựu Thanh chính là mẫu người lí tưởng của em đấy."
Chủ nhà gửi icon "ngượng ngùng". "Chị xấu hổ tiếp nhận lời khen của em."
Ha ha ha ha tôi cảm thấy chủ nhà khi ở trên mạng nói chuyện rất cởi mở, nếu đổi lại là mặt đối mặt ở ngoài, chắc chắn chị ấy sẽ mỉm cười, sau đó không nói lời nào. Không ngờ nội tâm chủ nhà lại hài hước như vậy. "Này, hình mẫu lí tưởng của chị thì sao, chị Hựu Thanh?"
Vài phút sau, chủ nhà vẫn chưa trả lời, tôi tiếp tục gửi icon "tự hỏi".
"Chị đang suy nghĩ." Chủ nhà trả lời.
"Vậy nghĩ ra chưa?"
"Lúc trước còn đi học, cũng rất nhiều người hỏi chị câu này nhưng chị chưa từng trả lời ai." Chủ nhà đáp. "Kì lạ là khi em hỏi, chị rất muốn trả lời cho em."
Ừm... Qua một lúc, màn hình tối đen, tôi nhìn thấy khuôn mặt già nua thẹn thùng của bản thân. A a a, tôi vậy mà cũng có thể thẹn thùng. Mi là một quản lý già dặn kinh nghiệm, tỉnh, tỉnh mau?
"Chị cảm thấy em tốt vô cùng." Màn hình lại sáng lên.
Tốt lắm, không cần tỉnh nữa. "Ừm... Em xấu hổ."
"Chị không tin."
Tôi chụp ảnh bản thân đang thẹn thùng gửi qua. "Này, chị xem đi."
"Hôm nay, em trang điểm thật đẹp."
"Thật hả? Em còn thấy mình trang điểm quá qua loa."
Lúc này, Lục Lộc gửi tin nhắn. "Mình qua phòng cậu ẩn náu, về sớm nha, mình đói bụng."
"... Tại sao cậu có chìa khóa?" Tôi nhớ rõ ràng mình đã khám xét toàn thân Lục Lộc Bỉ, những chỗ kín đáo cậu ấy có thể giấu chìa khóa tôi đều lục soát qua.
"Chậu "sen đá" của chủ nhà cậu mọc không tốt, nhất định gần đây cô ta sẽ bị mất tiền."
Tốt, tôi đã hiểu. Lục Lộc Bỉ dùng chìa khóa dự phòng mà tôi đặt trong chậu "sen đá". "Cậu cũng có hứng