Thiệp mời? Đây là what? Tôi nhanh chóng đỡ A Hiểu vào nhà, toàn thân cậu ấy lạnh như băng, có lẽ cậu ấy ngồi ở đó suốt đêm. Cái này đúng là thiệp cưới, người con trai chụp trong ảnh cũng chính xác là đàn anh, vậy ngày hôm qua...?
"Hai người... muốn so xem ai cặn bã hơn ai à?" Tôi hỏi A Hiểu.
A Hiểu ôm đầu gối, co rúc trên ghế sofa. Tôi xét thấy cậu ấy đang trong giai đoạn thất tình, thất hồn lạc phách, cho nên tôi không có truy cứu chuyện cậu ấy không cởi giày mà dám giẫm lên ghế sofa của tôi đó nha. "Vậy hôm qua các cậu đã làm gì?"
"Anh ấy nói với mình, anh ấy phải kết hôn. Anh ấy nói anh ấy vẫn luôn chờ mình nhưng không chờ được nữa. Anh ấy không thể làm gì khác hơn là giảng hòa." A Hiểu ôm đầu. "Anh ấy nói vị hôn thê vẫn chờ đợi anh ấy, anh ấy không muốn làm chuyện có lỗi với cô ấy."
"Cho nên cậu trở về?"
"Mình không làm được gì cả. Anh ấy một mình quên được, một mình buông tay."
Lúc nào họa sĩ cũng là đắm chìm vào thế giới của mình. Cậu ấy mở ra một thế giới đầy đau khổ, tôi cũng không biết nói gì để trấn an cậu ấy trong tình huống này. "Mình nấu mì cho cậu?"
Tôi vừa mới dứt lời, tiếng gõ cửa có tiết tấu bắt đầu vang lên. Cốc cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế như vậy, trong đám người tôi quen biết chỉ có Sầm Sầm, Lục Sầm?
"Mình gọi điện thoại kêu Lục Sầm đến." A Hiểu thấy vẻ nghi ngờ của tôi, cậu ấy lên tiếng.
"Không đến mức đó chứ? Cậu muốn cùng Lục Sầm đi đánh đàn anh?"
"Triệu Hoàn, mình nghe được cậu nhắc đến mình, tốt nhất cậu mở cửa trong vòng ba giây." Ở bên ngoài, Sầm Sầm nói, giọng nói cực kỳ êm ái.
Lục Sầm đã sớm tu luyện thành nữ ma đầu, cậu ấy có thể che miệng cười trước mặt người khác, còn sau lưng ném bom nguyên tử. Lực sát thương của cậu ấy cao vút, từ chối cậu ấy chính là phúc phần của A Hiểu. Ngày trước, tôi chỉ có thể nhìn thấy Lục Sầm trên các chương trình quốc tế hay trên tuần san kinh tế tài chính. Hiện giờ, tôi có thể trực tiếp cảm nhận sát khí bừng bừng của cậu ấy.
"Hồ đồ quá, hồ đồ quá."
"Quá khiêm tốn. Cậu há nào lại hồ đồ, nếu mình biến thành cậu, kiếm một dòng sông gần đây nhảy xuống, mình còn sợ gây ô nhiễm nguồn tài nguyên nước."
Đã lâu tôi không bị Sầm Sầm trực tiếp chà đạp, tràn đầy cảm giác thân thiết.
"Triệu Hoàn, xem vẻ mặt hưởng thụ của cậu kìa, mình đang khen cậu hay sao?"
"Không có, lâu rồi mình không được nhìn thấy cậu, trong lòng mình có chút xúc động."
"Cậu đừng nói chuyện với mình. Mình cảm giác khi mình làm nhục cậu, chính là cậu chiếm được lợi ích từ mình."
Tôi đoán là Sầm Sầm còn thích A Hiểu, dù sao không chiếm được vĩnh viễn cảm thấy