Tôi chống cằm, vừa cắn bánh bao vừa nhìn màn hình máy vi tính. Cuối tuần này chủ nhà mời tôi đi xem nhạc kịch, thật ra thì tôi xem qua nhạc kịch rồi, nếu như Hội diễn xuân cũng được tính là nhạc kịch. Trong máy tính, tôi có lưu vở nhạc kịch nổi tiếng. Thật đấy. Trước đây khi còn đi học, tôi luôn nhắc nhở bản thân phải theo đuổi một cuộc sống có chất lượng, phải thoát khỏi những thú vui tầm thường của nữ giới, thế nhưng khi bạn cùng phòng nhảy múa bài Quả Táo Nhỏ*, chân của tôi không kiềm được rung lên. Tôi đã sớm giác ngộ, thiên tính rất quan trọng, tuổi già của tôi chỉ có thể múa điệu múa các bà cụ ở quảng trường. Có điều là thân thể tôi không được nhịp nhàng cho lắm, đoán chừng khi tôi già, tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh gõ nhịp, kêu vài tiếng. "Ha, ha, ha".
*Một ca khúc hiện tượng của Trung Quốc với giai điệu bắt tai
Vì tránh ngày đó bản thân ăn nói vụng về, hỏi gì cũng không biết. Tôi quyết định nhanh chóng học kĩ những thứ quan trọng, đây là kĩ năng của mỗi sinh viên, ngoại trừ sinh viên Y (Bọn họ học gấp cũng là trước một tháng). Mấy ngày nay, khi có thời gian rảnh rỗi tôi đều xem nhạc kịch và nhạc thường thức. Tôi cảm giác chủ nhà mời tôi xem nhạc kịch, nhất định không chỉ đơn giản như vậy, chẳng lẽ chị ấy muốn xem thử chất lượng cuộc sống của tôi có thể hòa hợp được với chị ấy hay không? Khi tôi nói cho Sầm Sầm nghe (Tại sao tôi lại tìm Sầm Sầm?), Sầm Sầm cười một tiếng. "Chất lượng cuộc sống của cậu nhìn một cái là thấy, không đáng dùng cách phức tạp như vậy."
"Vậy... cậu có cảm thấy chủ nhà cũng có... với mình..." Tôi không có thẹn thùng.
Sầm Sầm nói ngay. "Cậu cảm thấy nếu cậu thích một cô gái, cậu sẽ mời cô ta xem nhạc kịch, sau đó xem cô ta ngủ gà ngủ gật chảy nước miếng?"
"Mình cảm giác dường như cậu đang sỉ nhục mình."
"Kỳ quái."
"Chuyện gì?"
"Bình thường cậu giác ngộ rất nhanh, tại sao cô nàng bạch phú mỹ này lại khiến cậu ảo tưởng như vậy?" Tiếp đó, Sầm Sầm gửi tới các loại biểu đồ.
Tôi luôn luôn không xem biểu đồ phân tích của Sầm Sầm đưa, sắp xếp rất cụ thể. Tôi cảm giác bản thân chỉ thích hợp tự sát trước mặt cậy ấy.
Tôi lại cắn bánh bao. Lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, người đi vào là thực tập sinh. Trên tay em ấy còn cầm hộp cơm, động tác hơi ngập ngừng. "Tổ trưởng Triệu, buổi trưa nên ăn một chút cơm."
"Ừm, cảm ơn nhé." Tôi vội vàng rút ví ra.
Thực tập sinh xua xua hai tay. "Không, không cần...ừm... Tổ trưởng, em được nhận vào chính thức."
"Vậy thì tốt rồi."
"Nếu như không có chị động viên..."
Hả? Có chuyện này? Tôi nhớ lại, à à đây là thực tập sinh khóc nhè hôm đó, cô bé này tên? Tôi nhanh chóng nhìn bảng tên trên ngực em ấy. "Em gái à, chị có làm gì đâu, chủ yếu là chính em..."
"Tổ trưởng, chị cũng xem nhạc kịch ư?"
"Ừm... có xem một chút..."
Đôi mắt cô bé sáng rực lên, em ấy gật đầu.
"Em học chuyên ngành gì?"
"Âm nhạc."
Vừa đúng lúc tâm lực tôi suy kiệt. Đây gọi là gì? Bóng liễu hoa tươi một thôn làng*. Cảm ơn Thượng Đế đã ném cho tôi một cái hôn gió. Hôm sau, cô bé mang đến cho tôi rất nhiều ghi chép thời đi học, nhìn những thứ này được ghi chú đầy đủ các kiến thức thường thức nhất, tôi nhớ là mình cũng không tệ đến như vậy đâu.
*Trích từ bài thơ Du Sơn Tây Thôn. Ngụ ý ở nơi tận cùng tìm được lối thoát.
Cô bé vẫn phải có năng lực, doanh nghiệp hướng đến thị trường nước ngoài như công ty chúng tôi rất ít khi tuyển sinh viên nghệ thuật. Tôi nói chuyện với em ấy một hồi, tư tưởng của em ấy không khác với nhóm tốt nghiệp khóa này là mấy. Em ấy muốn ở lại thành phố này nhưng không tìm được công việc phù hợp, cho nên em ấy đành đi làm nhân viên kinh doanh. Cô bé le lưỡi. "Hôm đó trong phòng nghỉ ngơi, nếu không gặp được Tổ trưởng thì em đã từ bỏ rồi..."
"Không phải đâu..." Bây giờ, tố chất tâm lý của sinh viên kém như vậy?
"Nhất định là lúc đó trong lòng em tích tụ đến giới hạn. Thật ra bây giờ em nghĩ lại, chẵng qua chỉ là chuyện nhỏ." Cô bé nói.
"Em nghĩ thông là được rồi." Chẳng qua tôi rất khâm phục cô bé này. Nếu là tôi, dù thế nào tôi cũng không dám nói ra ý niệm từ chức.
Một tuần này trải qua hết sức chậm chạp. Trừ khi làm việc, tôi thường ngâm nga vài câu nhạc kịch. Hát hát, cũng không tính là thích nhưng tôi không còn bài xích như trước nữa. Quả nhiên, năng lực thích ứng của tôi rất mạnh đó nha.
"Em chuẩn bị xong chưa?" Hiện tại trời dần lạnh lên, phong cách thời trang của chủ nhà càng thêm bắt mắt. Tôi yêu thích cách ăn mặc của chị ấy, có lẽ con gái đều thích phụ nữ ăn mặc đơn giản, nhẹ nhàng khoan thai. Chủ nhà mặc áo sơ mi màu nghệ đóng thùng với quần dài, chân mang một đôi giày không theo qui tắc nào nhưng trái lại nó càng phong cách hơn. Chị ấy không trang điểm, chỉ đánh phấn nhẹ..
Tôi đã từng nghĩ rằng chủ nhà đã ở trong quân đội. Dáng đi của chị ấy quá chuẩn, sống lưng rất thẳng, bất luận là chị ấy mang dép lê hay là giày cao gót.
"Em đang nhìn gì?" Khi chờ đèn giao thông, chủ nhà nghiêng mặt nhìn tôi.
"Dạ..." Tôi vội vàng thu hồi ánh mắt tỏa nhiệt của mình.
Chủ nhà mở chai nước đưa cho tôi. "Đói bụng không? Chút nữa chúng ta ăn cơm trước nhé."
"Được." Tôi nhấp một ngụm nước.
Chủ nhà chọn nhà hàng Pháp bên cạnh nhà hát. Chị ấy đi vào hết sức "quen việc dễ làm", tựa hồ chị ấy rất thường đến. Người phục vụ tóc vàng mắt xanh đưa tới hai quyển thực đơn, tôi nhận lấy, chủ nhà cầm thực đơn trao đổi với tôi. Quyển thực đơn của tôi là tiếng Trung, tôi nghiêng đầu nhìn chị ấy, quyển của chị ấy là tiếng Pháp. "Em chọn trước đi."
"Em rất ít khi ăn mấy món này." Tôi và Tề Tiêu đi vài lần, ăn ngon thì có ngon nhưng quá đắt, không kinh tế chút nào. Sau đó, tôi nhận được tiền lương thì đi ăn Ma Lạt Thang xem như xong một bữa. "Hay là chị Hựu Thanh gọi đi."
*Một món ăn bình dân, [nhìn hình ta thấy] giống món lẩu cay với nguyên liệu tự chọn, đa dạng
Chủ nhà mỉm cười, chị ấy nói vài câu tiếng Pháp với người phục vụ. Người đó cũng rất cung kính, đứng bên cạnh ghi nhớ. Không biết có phải do tâm tính hay không, tôi cảm thấy nhân viên phục vụ ở nhà hàng Pháp này vô cùng thân thiết. Trước đây, khi tôi đi với Tề Tiêu, phục vụ đều có vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.
"Chị cũng không thường ăn." Chủ nhà nói. "Chú trọng quá nhiều."
"Dạ?"
"Hôm nay trang phục của em rất đẹp, chị cảm thấy em rất hợp với vẻ lãng mạn của nước Pháp." Chủ nhà mỉm cười. "Sau đó, chị tự làm chủ luôn."
Đều là bạch phú mĩ, tôi bằng lòng tự sát trước mặt chủ nhà.
Chủ nhà ăn gì đều nhai chậm nuốt kĩ, ăn cơm Tây càng thêm nhẹ nhàng. Động tác của chị ấy tự nhiên, không chút câu nệ nào. Có đôi khi đang ăn, chị ấy sẽ nghiêng