"Chị Hựu Thanh, mẹ em nói chuyện gì với chị?"
"Dì nói rất nhiều chuyện." Chủ nhà trả lời. "Tiểu Hoàn, nhà em rất nhiều địa điểm du lịch phải không? Chị nghe dì kể không ít, nghe nói còn có rất nhiều món ngon."
"Phải." Đúng không? Chính là một chút chao với tôm hùm đất, khắp cả nước chỗ nào cũng có thể ăn được ấy mà.
"Khi nào em về nhà, rủ chị với nhé" Chủ nhà gửi icon [le lưỡi]. "Chị thích vô cùng."
"Mẹ thân yêu!" Tôi lập tức gửi icon xúc động đến nổi quỳ xuống.
"Ai ôi, con gái yêu."
"Mẹ không có ẩn con?"
"Sắp."
"... Con muốn dâng đầu gối con cho mẹ."
"Mẹ không cần."
"QAQ Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đã nói gì với chị Hựu Thanh vậy?"
"Không phải là con bé đang viết chuyên đề về mỹ thực?"
"Nhưng nhà chúng ta không phải chỉ có mấy miếng chao thôi sao?"
"Đó là chuyện của con."
"???"
"Mẹ mệt, ngủ đây." Mẹ tôi gửi qua icon "chào tạm biệt bạn"
"... Tạm biệt bạn."
"Đã ngủ chưa?" Khi tôi vừa tắt khung chat của mẹ thì tin nhắn của chị Hựu Thanh xuất hiện.
"Dạ, vài ngày nữa em chuẩn bị về nhà đấy, chị Hựu Thanh có thời gian không?"
"Có, em cứ sắp xếp theo lịch trình của em, chị lúc nào cũng rảnh."
"Dạ, được."
"Chị ngủ trước. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon~" Ôi! Vui quá đi... Thật tuyệt vời...
Mặc dù buổi tối tôi không thể nào ngủ được nhưng sáng sớm thức dậy tôi vẫn làm việc đầy hăng hái, hết giờ làm, tôi còn thoải mái huýt sáo một cái. Vậy là tôi có thể về nhà tiếp tục tìm món ăn ngon ở quê nhà. Không tìm thì không biết, một khi tìm hiểu rồi tôi mới phát hiện ra quê tôi có rất nhiều món ăn đặc sắc.
"Tiểu Hoàn, tan làm sớm như vậy, chúng ta cùng đi tắm hơi đi, thấy thế nào?" Tiểu Giản đề nghị.
"Không được, em còn phải về nấu cơm."
Tiểu Giản săm soi tôi từ trên xuống dưới. "Tiểu Hoàn, gần đây em tu tâm dưỡng tánh quá đấy nhé."
"Gần đây, em nghèo quá, cần phải tiết chế bản thân."
"Chuyện nhỏ, chị mời."
"Chị mời em một lon bia, chi bằng em ở nhà tự khui hai lon."
"Em muốn làm việc kết hợp nghỉ ngơi tốt hả?"
"Chị rủ Tiểu Nguyên đi với chị đi."
Tiểu Giản liếc mắt. "Anh ấy phải về nhà nuôi thú cưng ảo, y chang em."
"Làm gì có, em đưa tay là có thể sờ được."
"Vậy à?" Tiểu Giản cười đến mức cực kỳ mờ ám. "Chị có thể tưởng tượng ra."
"Lưu manh!"
Tiểu Giản nói. "Tiểu Hoàn, chị cảm thấy em thật vi diệu nha ." Tiểu Giản nói tiếp "Miệng lưỡi lưu manh muốn chết, vậy mà kêu em đi làm thiệt thì đỏ mặt nhanh không ai bì kịp."
"Thật ra trong tim em chính là một cô gái thuần khiết."
"Nói vậy thì chị càng không thể hiểu." Tiểu Giản nói. "Chị nhìn cái sự sợ sệt của em, nói không chừng em có thể sợ đến đâm thủng trời."
Không đợi ta mở miệng, Tiểu Giản sổ sung: "Đâm thủng trời, mà chủ nhà lại là bầu trởi của em."
"Chị thật biến thái, em sắp đỏ mặt."
"Chị đi trước, mai gặp."
"Chị đi quán ăn khuya một mình à?"
"Sao?"
"Rất nhiều tin tức đều là bắt đầu như vậy."
"A phi." Tiểu Giản phỉ phui tôi một cái, sau đó chị ấy che miệng cười. "Chị đây có hẹn đó nha."
Tiểu Giản nói xong, lắc mông rời đi.
Ra khỏi cửa công ty, tôi vội báo cho chủ nhà biết.
"Sau này em nói cho chị biết sớm chút, chị có thể đến đón em."
"Không cần, em đi tàu điện ngầm nhanh lắm."
"Nhưng em còn phải đi bộ một đoạn, bên ngoài lại lạnh như vậy." Chủ nhà gửi tin nhắn. "Không nói nữa, trên đường về chú ý an toàn."
"Dạ."
Về đến nhà, tôi vừa bước vào cửa, chủ nhà cầm chiếc chăn trên ghế sofa đắp lên đầu tôi, chị ấy vuốt vuốt đầu tôi. "Làm ấm."
Nói xong, chị ấy lại cầm ly hồng trà trên bàn lên thổi thổi.
"Nóng không?"
"Không nóng." Tôi nói. "Uống một hớp cảm giác trong bụng ấm áp dễ chịu."
"Ừm." Chủ nhà mỉm cười. "Trong hồng trà có chứa nhiều protein và đường, uống nó trước khi ra ngoài có thể tăng khả năng chịu lạnh của cơ thể."
"Dạ, vậy em sẽ mua vài gói."
"Chỗ chị có, không cần mua."
"Vậy thì ngại lắm, em cứ lấy đồ của chị hoài."
"Có gì đâu, một mình chị uống không hết nhiều trà như vậy." Chủ nhà nói. "Em ra ghế sofa ngồi trước đi, chị đi rửa rau."
Tôi nhanh chóng uống hết ly hồng trà. "Em đi với chị."
"Được."
Gần đây, tôi cảm giác thể trạng mình rất tốt, có thể là do tôi ăn cơm đúng bữa. Trước kia, chỉ có một mình, tôi thường ăn uống tùy tiện qua loa. Bây giờ, ăn cùng với chủ nhà, tôi cảm thấy thỏa mãn hơn rất nhiều, tôi không cần ngồi lì ở quán ăn đêm nữa.
Ăn cơm xong, cả hai cùng nhau rửa chén, chủ nhà đã rửa tốt hơn trước rất nhiều. Chị ấy không còn rửa thành một bồn bong bóng xà phòng như trước nữa.
"Hôm nay, công việc của em thế nào?"
"Hôm nay em chỉ giải quyết mấy chuyện vặt. Phòng em cải tổ lại cho nên phát sinh ra nhiều chuyện vặt vãnh."
"Giải quyết xong hết chưa?"
"Chưa, em còn phải tốn một thời gian nữa, bất quá vấn đề không lớn lắm."
"Vậy thì tốt, cực cho em rồi."
Hiện tại, chủ nhà và tôi thường tán gẫu về thời gian làm việc của cả hai. "Chị Hựu Thanh, còn chị? Hôm nay chị viết bài thế nào?"
"Tạm ổn. Chút nữa chị còn phải viết tiếp."
"Vậy bây giờ chị đi