Tơ liễu bay là đà trong gió, mưa xuân rả rích. Ngoài trời mưa rơi không ngừng, tôi cũng không có hứng đi chơi, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở nhà uống trà với cha mẹ.
Gần đây mẹ tôi có hứng thú với trà nghệ, trên bàn nhỏ bày một bộ trà cụ. "Trà cụ sinh ra vì trà, cũng vì trà mà nổi tiếng, khách đến nán lại cũng chỉ vì hương trà mà thôi." (Nhất khí thành danh chỉ vì Trà, duyệt lai khách mãn là Hương Trà)
"Khi rót nhanh, nhấc tay từ trái qua phải gọi là: "Quan Công tuần thành" - Châm trà. Tiếp đến rót điểm giọt từ phải qua trái là: "Hàn Tín điểm binh" - Điểm trà. "Giám thưởng thang sắc" - Nhìn trà: Nâng chung trà lên nhìn màu sắc nước trà trong chén. "Phẩm xuyết cam lâm" - Uống trà: đầu tiên là ngửi hương thơm trong chén trà, uống từng ngụm nhỏ, nhâm nhi chén trà cảm nhận hương vị ngọt dịu lưu giữ trong cuống họng." Cha tôi phụ họa thêm.
Mọi người đừng thấy hiện giờ cha mẹ tôi tôn trọng lẫn nhau mà lầm. Thời trẻ, hai người bọn họ không ai phục ai, mỗi lần cãi nhau cũng rất quyết liệt. Người Hồ Nam rất nóng nảy, một khi nóng lên rồi thì nốc nhà cũng bị thổi bay. Lúc bọn họ cãi nhau, tôi chỉ có thể tự đi kiếm đồ ăn. Cha mẹ tôi kể là có một lần nhìn thấy tôi nhặt miếng bánh cay dưới đất lên ăn, bọn họ cảm thấy có lỗi với tôi cho nên cũng ít gây gỗ hơn. Hai người bọn họ gặp ai cũng nói tôi là nút thắt giữa hai người, có một khoảng thời gian rất dài mà họ hàng gặp tôi đều sẽ hỏi tôi còn lượm mót bánh cay để ăn không. Hay lắm, câu chuyện ham ăn đáng xấu hổ của tôi bị cha mẹ tôi vui sướng rêu rao khắp nơi.
Mẹ tôi cầm ấm trà đứng lên, tư thế châm trà cũng rất chuẩn.
"Ui..." Chỉ có điều là nước trà văng tung tóe ra ngoài, còn văng trúng mu bàn tay tôi, tôi vội rụt tay. "Mẹ, mẹ đang gì vậy?!"
Mẹ tôi dịu dàng, mềm mỏng giải thích: "Đây gọi là Hành y cao hướng là chỉ quá trình rửa trà, rót nước sôi từ trên cao xuống khiến lá trà chuyển động để loại bỏ tạp chất trong trà đồng thời giúp trà ngấm nước nở ra, tinh hoa của trà nhanh chóng tỏa ra, vị đắng vẫn chưa kịp hòa tan, trà sẽ không đắng..."
"Mẹ! Mẹ rót đi đâu vậy!" Dường như mẹ tôi không khống chế được ấm trà, toàn bộ nước trong ấm đều sắp bắn hết lên mặt tôi.
Đến chiều, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Tôi cầm điện thoại lên nhìn dãy số gọi đến mà sững sờ. Ngẩn người một nghìn lẻ một giây, tôi hấp tấp bắt máy. "Chị Hựu Thanh..."
Nghe thấy ba chữ "Chị Hựu Thanh", rốt cuộc mẹ tôi cũng chịu buông vũ khí trong tay xuống, à không, là buông ấm trà.
"Dạ, em đến ngay, chị đứng ở trạm xe chờ em."
"Hựu Thanh đến?" Trước đó, vẻ mặt mẹ tôi nghiêm trọng, khi bà ấy nghe đến chị Hựu Thanh tới, nét mặt đầy vẻ hân hoan. "Con bé ở trạm xe à? Cha mẹ đi chung con nha."
Tôi một bên mặc áo khoác, một bên cột tóc đuôi ngựa. "Trời còn mưa mà, con đoán chị Hựu Thanh vẫn chưa ăn cơm, mẹ nấu chút đồ ăn đi."
"Được thôi, vậy con chú ý an toàn đó."
Chiếc xe trong nhà vẫn là chiếc cũ rích của mười năm trước, lúc nổ máy cả đầu xe đều chấn động. Tôi suy tính trong lòng, tài khoản tôi còn chút tiền, đổi một chiếc xe mới cho cha tôi vậy.
Hiện tại, lòng tôi tràn đầy vui sướng, tôi cứ ngỡ chị Hựu Thanh không đến.
"Chị Hựu Thanh." Đường phố không có bóng người, có lẽ là do trời mưa, hơn nữa bây giờ cũng không phải là giờ tan tầm. Lái xe vào trạm, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng dưới bảng hiệu.
Dường như tóc chủ nhà bị ướt, chị ấy mờ mịt ngẩng đầu.
Tôi vội bung dù, che cho chị ấy vào xe. "Chị Hựu Thanh, sao chị..."
Ngồi vào ghế phó lái, chủ nhà rũ mi, một lúc lâu chị ấy mới mở miệng. "Em đi tìm Giáo sư, phải không?"
Bên ngoài trời đổ mưa càng ngày càng to, nửa bước cũng khó đi. Tôi không khởi động, xe đứng yên tại chỗ.
Tôi rụt đầu, cảm giác bản thân rất đuối lý. "Em không muốn thấy chị buồn phiền..."
"Chị không có buồn..."
"Hiện tại, chị cũng rất buồn phiền."
Chủ nhà tháo dây an toàn, dường như chị ấy muốn xuống xe, tôi vội vàng nắm cổ tay chị ấy. "Chị Hựu Thanh, bên ngoài trời mưa rất lớn, chị đừng ra ngoài... sẽ bị cảm."
Giọng tôi có điểm van xin, chủ nhà đang tức giận ư? Tôi sợ hãi.
"Tại sao các người, một người lại một người muốn bốc trần vết sẹo của tôi?" Chủ nhà không còn ôn hòa nữa, chị ấy trừng mắt, không còn vẻ nhã nhặn của ngày thường. "Đau lắm, biết không."
"Chị Hựu Thanh, em chưa biết gì hết..." Tôi vội kéo cánh tay chủ nhà. "Em sai rồi..."
"Em chưa biết gì hết, vậy tại sao nói bản thân sai chứ?"
"Em sai rồi, em không nên làm việc khiến chị không vui."
Có lẽ là dáng vẻ của tôi quá đáng thương, chủ nhà ở lại. Tôi biết bộ dạng hiện tại của mình rất thảm hại, dáng vẻ nhận sai để giữ chân một người luôn rất thảm hại. Những ngón tay tôi run rẩy, siết chặt ống tay áo chủ nhà.
"Do chị..." Một lúc sau, chủ nhà mới lên tiếng. "Em không sai, em chỉ muốn quan tâm chị."
"Chị..."
"Do chị lo sợ không đâu, không vượt qua được nổi sợ của bản thân." Chủ nhà giải thích. "Chị cứ nghĩ thời gian sẽ xóa nhòa. Ba năm, hóa ra là khoảng thời gian này chị luôn chạy trốn."
Chủ nhà có một quyển sách tên là <Ba năm bị lãng quên>, thì ra là...
"Chị, em không biết chị đã trải qua chuyện gì... Em chỉ không muốn chị sống khổ sở như vậy." Tôi nói tiếp: "Chị đối xử tốt