Mỗi khi đến thời điểm này của năm, tôi mới phát hiện một năm trôi qua quá nhanh. So với năm ngoái, tôi mong chờ Tết năm nay hơn. Tôi đã hòa giải với cha mẹ, tôi có thể về nhà ăn Tết rồi.
"Năm nay em về nhà đón Tết hả?" Chủ nhà hỏi tôi.
Năm ngoái, chủ nhà và tôi đón giao thừa cùng nhau, câu đối xuân trên cửa cũng là do bọn tôi cùng nhau dán. "Chị, chị về Mĩ à?"
Mấy ngày nay, mẹ Hạ cũng thường bàn chuyện này với tôi. "Tiểu Hoàn, sắp đến Tết rồi, chừng nào Hựu Thanh và con mới về Mĩ?"
"Về nhà? Được, được, dì đến sân bay đón con."
"Nhà chồng không phải là nhà sao! Dì mặc kệ QAQ Con về nha, dì muốn dắt con đi thăm họ hàng..."
Mẹ Hạ gửi một đống icon khóc thút thít.
Nhưng mà Tết âm lịch... chạy đến nhà người khác, có phải là không tiện lắm không...
"Có gì đâu mà không tiện! Nhanh lên!" Mẹ tôi nói ngay. "Tiểu Hoàn, bỏ qua thôn này sẽ không còn khách điếm."
"Mẹ... không phải trước đây mẹ thường mắng con không có chuyện gì làm cứ chạy đến nhà người khác ư?"
"Hiện tại không giống lúc xưa, cô cũng không nhìn xem mình bao lớn."
"Năm nay à..." Tôi bấm bấm ngón tay, kể từ khi qua hai mươi tuổi, tôi đã không còn tổ chức tiệc sinh nhật nữa. Với niềm hi vọng, mỗi năm trôi qua mình đều tuổi đôi mươi.
"Hai mươi bảy." Mẹ tôi nhắc nhở.
Trời ạ, tôi hai mươi bảy rồi ư? Không, không nghe, tôi không nghe thấy gì hết.
"Con hai mươi bảy rồi."
"..."
"Cô hai mươi bảy rầu."
"... Đủ rồi, con nghe rồi."
"Nếu bây giờ Hựu Thanh và con yêu nhau thì cuối năm vẫn kịp sinh một đứa." Mẹ tôi nói.
"...Sinh con?"
"Thụ tinh bên ngoài cơ thể, cha cô và tôi đã tìm hiểu kĩ rồi. Không cần lo lắng về chi phí, trong nhà vẫn còn chút tiền tiết kiệm."
Mẹ tôi tiếp tục khuyên nhủ tôi. "Tiểu Hoàn, con phải mạnh dạnlên, chờ sang năm là Hựu Thanh đã ba mươi rồi."
"Mẹ... mẹ đừng nói lung tung nữa, chị Hựu Thanh còn chưa nói yêu con."
"Con quen Hựu Thanh bao lâu rồi?"
"Con đóng tiền nhà hai kì, có lẽ là gần hai năm."
"Hai năm? Lâu đến vậy?"
"Hai năm, thật ra rất ngắn..."
Mẹ tôi nhắc đến tôi mới phát hiện mình đã quen chủ nhà hai năm rồi, mặc dù tôi nói với mẹ rằng hai năm rất ngắn. Lúc còn đi học, khoảng thời gian dài nhất có lẽ là cao trung, mặc dù Đại học phải học đến bốn năm nhưng đối với tôi thì khoảng thời gian cao trung càng dài đẳng đẳng hơn, đề thi làm mãi không xong, biển đề ôn mênh mông vô bờ. Nghĩ đến cao trung chỉ có ba năm, hiện tại tôi đã quen chị ấy gần hai năm, chỉ còn một năm nữa là phải "tốt nghiệp" rồi. Nếu hai người sớm chiều chung đụng với nhau suốt hai năm mà vẫn không thể thành đôi, vậy chứng tỏ điều gì? Đáp án này khiến tôi cảm thấy thời gian trở nên gấp rút.
Trước đó, tôi nghĩ chủ nhà không giống tôi, chị ấy chưa từng yêu đương, chị ấy sẽ không nhận thức được chuyện đó, nói không chừng chị ấy sẽ lâu ngày sinh tình? Cũng không phải tôi không biết đấy là tự mình an ủi mình. Nhiều người nói yêu hay không yêu chính là dựa vào cái nhìn đầu tiên. Nếu như bạn không có được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, vậy bạn chỉ có thể chịu khổ, chịu hết khổ sẽ được như ý nhưng nếu như chịu khổ rồi vẫn không thỏa lòng thì bạn chính là diễn viên quần chúng. Vậy chẳng lẽ tôi là quần chúng ư?
Nghỉ Tết, chủ nhà tiễn tôi đến sân bay. "Mười ngày sau gặp lại."
"Dạ... Mười ngày sau gặp lại." Tôi cúi đầu, không nhìn mặt chủ nhà. Không dám nhìn bởi vì tôi luyến tiếc.
Chủ nhà giơ tay vuốt vuốt đầu tôi. "Đến khi em quay về, nhớ gọi cho chị, chị có thể đến đón em lúc em xuống máy bay."
"Dạ..."
Rõ ràng là tôi được về nhà nhưng trong lòng tôi lại trống vắng, còn hơi lo lắng... Có khi nào ai đó vừa gặp đã yêu chủ nhà không hoặc là chị ấy vừa gặp đã yêu ai đó...
Tôi mới ở nhà vài ngày, hàng xóm cũ trước đây đã đến chúc Tết. Cả nhà hàng xóm xuất ngoại năm tôi học lớp sáu.
"Đây là Tiểu Hoàn à?" Một chị gái nhanh chóng bước đến từ phía sau cánh cửa.
Tóc dài uốn cong gợn sóng, môi son vô cùng bóng mượt. Áo khoác dày, vóc người cao, dáng người cao lớn vô cùng.
"Tiểu Hoàn, còn đứng ngây ra làm gì? Chào chị Hoan đi." Mẹ tôi hất cánh tay tôi.
"Không nhận ra chị à." Chị Hoan tươi cười, chị ấy xách rất nhiều quà cáp trên tay. "Cô, chú, con có chút quà, mong cô cnhận cho."
"Đến chơi thì đến, quà cáp làm chi." Mẹ tôi vỗ đầu tôi. "Tại sao con không giống lúc nhỏ chút nào. Đần thối, đi pha trà mời cô chú với chị Hoan uống."
"Chào cô, chào chú, chào chị." Tôi thưa xong, chui tọt vào phòng bếp.
Khi còn nhỏ, mỗi cô bé đều sẽ tưởng tượng ra một bạch mã hoàng tử nào đó. Còn khi tôi còn nhỏ, người tôi mơ ước chính là chị Hoan hàng xóm. Lần đầu tiên, tôi gặp chị ấy, chị ấy cắt tóc ngắn, đẹp trai ngời ngời, tôi kêu chị ấy là anh, chị ấy còn cười khúc khích. Đồng Hoan khiến tất cả kí ức tuổi thơ của tôi bừng tỉnh.
Tôi bưng khay trà từ phòng bếp ra ngoài, lúc này cả nhà hàng xóm đã ngồi trên ghế sa lon, cha mẹ và bọn họ trò chuyện rất vui vẻ. Khi nhắc đến công việc của Tiểu Hoan, năm nay chị ấy sẽ chuyển về nước. Đưa trà xong, tôi ngoan ngõan ngồi một bên. Chị Hoan có bằng tiến sĩ, thành lập công ty nghiên cứu khoa học, vẫn chưa kết hôn.
"Ăn cơm chưa?" Lúc này, chủ nhà gửi tin nhắn đến.
Nhìn thấy tin nhắn của chủ nhà giúp lòng tôi trấn định lại. "Chưa, hàng xóm cũ đến, cha mẹ đang trò chuyện với bọn họ rất vui vẻ."
"Tiểu Hoàn! Khi nào con mới đến đây nhỉ!" Khung tin nhắn của chủ nhà