Tôi vừa lên tới thì chủ nhà mở cửa, chạy vụt từ trong nhà ra, ngay sau đó là một luồng dầu khói. Vẻ mặt chị ấy khá lúng túng, tôi ít khi thấy dáng vẻ chật vật này của chủ nhà. Có lẽ chị ấy không ngờ sẽ gặp tôi cho nên chị ấy sững sờ.
Tôi nhìn chủ nhà, khuôn mặt chị ấy dính đầy nhọ hệt như chú mèo mướp nhỏ. Lần trước tôi nhìn thấy chủ nhà như vậy chính là lúc ở dưới công trường, ngày thường khuôn mặt chị ấy đều vô cùng sạch sẽ. Dường như chủ nhà bị sặc khói, đôi mắt chị ấy ươn ướt, vành mắt đo đỏ.
Tôi không muốn chạm mặt nhưng đôi chân cứ như bị đóng đinh.
"Chị... nấu cơm ấy mà..." Chủ nhà lên tiếng.
Nhiều ngày trôi qua, lần đầu tiên tôi được nghe chủ nhà nói chuyện, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. "Ừ..."
"Mấy ngày nay, chị đều ở nhà nấu cơm." Chủ nhà nói.
Chị ấy cúi thấp đầu như một đứa con nít làm chuyện sai. "Em dạy chị nấu lâu vậy mà chị vẫn không biết."
Những lời này khiến tay tôi khựng lại. Chìa khóa của tôi xoay thêm một vòng nữa, cửa mở, nhưng sau đó tôi chợt không nỡ ngăn chủ nhà đứng ở ngoài cửa.
Tôi nhìn cửa nhà, rút chìa khóa của mình ra, quay đầu lại nhìn chủ nhà. "Chị ăn cơm chưa?"
Vô dụng.
Rõ ràng bản thân đau lòng muốn chết lại không nỡ làm đối phương buồn.
Trước kia, tôi nhìn chủ nhà nấu cơm, tôi đoán hẳn là phòng bếp của chủ nhà rất kiên cố. Chị ấy vẫn phá tung phòng bếp của chị ấy như trước. Chủ nhà và tôi cùng dọn dẹp phòng bếp, thức ăn có thể "hư hỏng được" trong tủ lạnh đều đã bị chị ấy "chà đạp", tôi chỉ có thể lấy mì sợi ra nấu chút mì cho chủ nhà.
Chủ nhà rửa mặt xong thì gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra. Mấy ngày nay, tôi cứ nằm mơ thấy gương mặt này, mơ quá nhiều trái lại khiến tôi cảm thấy hơi mơ hồ. Tôi bưng mì sợi ra cho chủ nhà, chị ấy bê bằng hai tay, hấp tấp ăn cũng không sợ bỏng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của chủ nhà, bình thường chị ấy ăn gì cũng thong thả.
Lúc này chủ nhà ngước mặt lên, dường như trên mặt tôi dính gì đó, chị ấy đặt đũa xuống, rút khăn ướt ra định lau giúp tôi, vươn tay đến giữa chừng thì dừng lại. Hành động này chắc là chị ấy sợ tôi "hiểu lầm", nhờ vậy tôi né mặt đi.
"Mấy ngày nay chị không ăn gì à?"
"Ừ..." Chủ nhà bóp chặt đôi đũa, đầu cúi sát.
"Chị đừng tự nấu, ra ngoài ăn đi." Tôi khuyên nhủ.
Chủ nhà từ từ ăn mì sợi. "Ngon quá."
Cổ họng tôi khẽ động, quay đầu, hít sâu vài hơi mới ngăn được cảm giác chua xót trong lòng.
"Mấy ngày nay, em đi tìm nhà, đợi vài ngày nữa em trả chìa khóa cho chị." Tôi nói tiếp. "Sau này, chị đừng đặt chìa khóa trong chậu hoa nữa, cẩn thận mất đồ."
Chủ nhà cúi đầu tựa như không nghe thấy. "Em ăn mì không?"
"Em không đói." Tôi dừng một chút mới lên tiếng. "Em đi trước."
"Đừng đi..."
Tôi không thể quay đầu lại nhìn chủ nhà, tôi không thể luyến tiếc nữa. Năm nay tôi đã hai mươi bảy tuổi, theo như mẹ tôi nói, không bao lâu nữa thì tôi ba mươi rồi. Trước kia Tề Tiêu, tôi phải hồi phục rất lâu. Tôi không thể chịu thêm một Hạ Hựu Thanh nữa, tôi không muốn đến lúc mình ba mươi tuổi vẫn còn khiến cha mẹ lo lắng về chuyện tình cảm của tôi.
Tôi đặt tay trên nắm cửa, chủ nhà đứng lên, chị níu cánh tay tôi. "Em đừng chuyển đi..."
"Chị sắp về Mĩ, em có thể ở lại đây... em muốn ở bao lâu..."
"Hạ Hựu Thanh, chị nghĩ rằng em không nhìn thấy chị, em sẽ không đau lòng nữa ư?" Đôi môi tôi run run. "Chị không yêu em, tim chị sẽ không đau. Nhưng trái tim em làm bằng máu thịt, em không chịu nổi, em đau."
"Tình yêu em đã bỏ ra, em cũng không rộng lượng, em không muốn làm bạn với chị." Tôi đẩy tay chủ nhà ra.
Trở về căn hộ thuê, tôi tựa lưng trên cửa. Lúc nhỏ, tôi rất thích giả bộ sầu khổ, tỏ ra đau buồn, cố sức nặn nước mắt ra, ảo tưởng rằng mình là nữ chính dầm mình trong mưa. Đợi đến khi trưởng thành dù khó chịu cũng không muốn mình khóc. Tôi trượt dài từ trên cửa phòng ngồi bệt xuống. Xong rồi, động tác này chính là dáng vẻ lúc nữ chính bị vứt bỏ.
Tiêu rồi.
Tôi bụm má, thở dài. Làm gì có chuyện chỉ gặp một người, nghe tiếng người đó là khóc chứ.
Ngày chuyển nhà, chị Hoan cũng đến giúp một tay. Tôi nhìn chiếc vòng tay bằng da màu trắng sữa, tôi muốn đặt nó lại trong phòng nhưng lại không nỡ. Bỏ đi, cuối cùng tôi vẫn cầm đi.
Tôi không có gõ cửa chủ nhà, đặt chìa khóa vào chậu hoa. Tôi lén lén lút lút chuyển nhà, có lẽ người khác trông thấy sẽ tưởng rằng tôi bỏ trốn ấy. Chắc là chủ nhà cũng biết tôi chuyển đi cho nên chị ấy không ra ngoài hoặc là chị ấy không có ở nhà.
"Thật sự không mời chủ nhà em ăn một bữa cơm à?"
"Không cần." Tôi nhìn chị Hoan. Từ ngày đó trở đi, tôi cảm thấy hơi khó xử.
Lúc đó, tôi lờ đi còn định giả ngu. Chị Hoan bước vài bước về phía tôi, tôi đứng cao hơn chị ấy vài bậc thang, ánh mắt chị ấy sáng rực nhìn thẳng tôi. "Chị yêu con gái, chị yêu em."
Chuyện hôm nay chuyển nhà, không biết chị Hoan nghe từ đâu, chị ấy tự động khiêng đồ của tôi để lên xe chị ấy, nhắm mắt làm ngơ đối với chiếc xe tải tôi thuê chuyển nhà. Tôi chỉ có thể trả tiền và nói một tiếng xin lỗi với nhân viên vận chuyển. Chị Hoan lái xe công ty đến, nó khá to, tạo hình xe vô cùng ngầu. Lúc chị Hoan ngồi vào ghế lái, tôi ngẩn người. Rõ ràng chiếc xe này rất nam tính nhưng chị Hoan ngồi vào không bất hòa chút nào. Có lẽ việc này có liên quan đến phong cách vô cùng mạnh mẽ của chị Hoan. Cũng phải, mở nhiều công ty