Nghiên cứu sinh năm hai, chương trình học khá nhiều, cho đến năm ba, chương trình học mới giảm bớt. Ngoài các học phần bắt buộc, Giáo sư còn sắp xếp các buổi tọa đàm nhằm tạo điều kiện cho chúng tôi tiếp xúc với chuyên gia đầu ngành. Giáo sư xấp xỉ năm mươi nên ông ấy giao thiệp rất rộng. Bất kể là bạn làm nghề gì hoặc muốn học gì, bạn đều phải học cách giao tiếp với người khác trước. Đặc biệt là cái bọn học chuyên ngành kinh tế tài chính bọn tôi càng phải có nhiều mối quan hệ. Cuối kỳ, Giáo sư mời một số nhân tài trong ngành kiến trúc đến giới thiệu ngành Kiến trúc Xây dựng cho bọn tôi.
Lúc trông thấy Kỳ Nhu, tôi đã sửng sờ, không phải trùng hợp như vậy chứ. Nhưng mà... đúng là trùng hợp như thế... Hạ Hựu Thanh bước vào sau Kỳ Nhu, chị ấy đang cúi đầu đọc tài liệu. Tôi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra chị ấy, dựa vào tướng mạo của chị ấy muốn làm ngơ cũng khó. Tôi cúi thấp đầu, trước giờ tôi luôn cảm thấy việc dùng sách che mặt là hành vi bịt tai trộm chuông. Tôi bối rối cầm quyển sách lên, muốn che đậy cảm xúc bối rối của mình vào giờ phút này. Tôi thật không ngờ người ấy lại xuất hiện trong lớp tôi bằng một cách mà tôi không thể nào ngờ đến.
"Còn trẻ đẹp thế, lúc Giáo sư nói mình còn tưởng là mấy ông già đầu hói..." Bạn cùng phòng nói. "Wow, đằng sau có thêm một người đẹp lắm, cô ấy là trợ lý à?"
Tôi ngó thử, người đằng sau là Hạ Hựu Thanh. Sau khi chị ấy bước vào, tôi cảm giác như mọi người đều ngẩng đầu lên. Quả nhiên bất luận là ở đâu, vẻ đẹp và khí chất của chị ấy đều khiến cho người khác chú ý. Đặc biệt là hiện tại chị ấy mặc trang phục vô cùng tinh tế, không thể nhìn ra chút hơi thở bảo thủ nào của kẻ trí thức.
"Mình có chút việc, đi trước." Tôi nhét sách và dụng cụ học vào balo, nói với bạn cùng phòng. Tôi lén lén lút lút khom người định chuồn bằng cửa sau.
Ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh của Trường là phòng đôi. Mặc dù bạn cùng phòng không thường ở đấy nhưng quan hệ của bọn tôi cũng không tệ.
"Ừ được, mình sẽ chép bài đầy đủ cho."
"Bạn học mặc áo màu xanh đen kia có việc bận à?" Tôi vẫn chưa kịp chạy ra ngoài đã bị Kỳ Nhu gọi lại, nhất định là cô ta cố ý.
Lúc này, Giáo sư ngồi trên hàng đầu cũng quay xuống nhìn tôi. Tôi hơi xấu hổ đặt balo xuống bàn sau. "Đổi chỗ."
"Vậy à." Kỳ Nhu cười mỉm. "Vậy chúng ta bắt đầu học thôi."
Lúc Kỳ Nhu đứng trên bục giảng, bạn cùng phòng cũng chạy xuống chỗ tôi. "Giảng viên này hung dữ ghê, còn gọi cậu lại nữa."
"Chờ cô ta quay lưng, mình yểm trợ cho cậu." Bạn cùng phòng vô cùng "nghĩa khí" nói.
"Thôi, không cần đâu." Vừa rồi tôi bị Kỳ Nhu gọi lại, chắc chắn là Hạ Hựu Thanh cũng đã thấy tôi rồi. Tôi không dám nhìn Hạ Hựu Thanh, tôi sợ bản thân sẽ lúng túng khi chạm phải ánh mắt cô ta.
Đến phiên Hạ Hựu Thanh lên bục giảng, tôi có chút thấp thỏm. Tôi vừa mong chờ giọng nói của chị ấy, vừa cảm thấy hỗ thẹn vì mong muốn của mình.
Hạ Hựu Thanh vẫn chưa lên tiếng khiến tiếng nói chuyện ồn ào vang khắp phòng học. Lúc này, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hạ Hựu Thanh, chị ấy vẫn luôn nhìn tôi.
Đến khi tôi nhìn chị ấy, chị ấy mới nhếch môi, vỗ vỗ micro. "Chào các bạn, tôi họ Hạ, hôm nay tôi sẽ chia sẻ với mọi người về mối quan hệ giữa kinh tế và kiến trúc..."
Giọng nói vẫn rất dịu dàng, chị ấy nhìn tôi chăm chú. Lỗ tai tôi có cảm giác nóng lên, nhìn thấy chị ấy khiến trái tim bình lặng của tôi bắt đầu gợn sóng.
Hạ Hựu Thanh gầy, tôi cảm giác một cơn gió cũng có thể thổi bay chị ấy. Sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng không có chút huyết sắc nào, tôi đã từng nghe Tiểu Nguyên nói, Hạ Hựu Thanh đỗ bệnh. Chị ấy có nhiều tâm sự như vậy, dĩ nhiên là uất ức thành bệnh. Tôi cúi đầu.
Hết giờ học, tôi liếc nhìn sang Hạ Hựu Thanh, chị ấy bị một đám người vây quanh, không chỉ có lớp tôi còn có một số người học kiến trúc ở lớp kế bên chạy sang. Hạ Hựu Thanh thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia chị ấy yêu thích yên tĩnh cỡ nào, thà rằng ngồi ở nhà đánh chữ một mình chứ không muốn chen chúc trong đám đông, hiện tại thậm chí chị ấy có thể cười nói với Giáo sư.
Tôi cách xa Hạ Hựu Thanh không chỉ là một lớp học mà là cả một quãng thời gian không gặp nhau.
Lúc rời khỏi phòng học, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu. Ngoài trời, thời tiết rất đẹp nhưng lòng tôi lại cảm thấy ủ rũ, dường như tôi đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Tối đó, khi bạn cùng phòng và tôi cùng quay về kí túc xá, tôi trông thấy dáng người đứng trước cửa. Người đó nghiêng đầu ngắm nhìn tôi, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước đây.
"Chào cô Hạ, cô chờ ai thế?" Bạn cùng phòng cũng rất thích Hạ Hựu Thanh, lúc tối ăn cơm cậu ấy cứ nhắc mãi. Nói rằng cậu ấy tìm được tư liệu của Hạ Hựu Thanh trên web, nói hiện tại chị ấy là học trò mà Giáo sư H Z ưng ý nhất.
Hạ Hựu Thanh chăm chú nhìn tôi. "Ừm."
"Vậy em không làm phiền cô Hạ chờ người." Mặc dù là ngưỡng mộ nhưng bạn cùng phòng vẫn vô cùng giữ khoảng cách.
"Chị đang chờ em." Hạ Hựu Thanh nắm cánh tay tôi, giọng nói tựa như thì thầm. "Tiểu Hoàn."
Hạ Hựu Thanh chưa ăn cơm tối nên tôi đi ăn với chị ấy. Chị ấy ăn khá ngon miệng, nét mặt cũng vui vẻ. Ấn tượng cuối cùng của tôi về chị ấy chính là vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe. Dẫn đến việc từ đó đến nay, mỗi khi tôi nhớ đến chị ấy, tôi sẽ nhớ đến vẻ mặt lần cuối tôi nhìn thấy. Nhìn chị ấy cười khiến tôi cảm thấy dù đã lâu không gặp chị ấy nhưng chúng tôi vẫn rất thân thiết. Cảm giác nhớ thương còn sót lại trong quá khứ, lâu ngày không gặp.
"Thật sự không ăn thêm à?" Chị Hựu Thanh hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
"Ừm em..."
Ngay