"Chị Hoan."
Giọng nói trong trẻo, nụ cười thẹn thùng. Đồng Hoan đuổi theo nhưng không thể chạm vào người đó.
Đồng Hoan bừng tỉnh dậy, dù cơn mơ hay đời thật, cô cũng đã mất đi người đó hay nói đúng hơn là cô chưa từng có được người đó.
Về nước sớm hơn một chút là tốt rồi.
Trưởng thành bên em ấy, Đồng Hoan thường nghĩ thế.
Lần về nước trước đây chỉ là một quyết định trong tích tắc. Đồng Hoan luôn muốn về nước, lúc cô ấy sắp xếp lại đồ đạc thì phát hiện thùng thư của mình trước kia, thử mở ra thì nó vẫn chưa hỏng. Bên trong trừ bỏ một vài bức thư thu tiền mạng quá hạn, một vài thư thăm hỏi của bạn cũ, thì có hơn mười mấy bức thư có kí tên Tiểu Hoàn. Tiểu Hoàn, Triệu Hoàn, hộp kí ức của Đồng Hoan lập tức mở tung ra.
"Hoan Hoan, con nghĩ kĩ chưa?" Ba mẹ hỏi.
"Ba mẹ, hai người còn nhớ cô bé hàng xóm không?"
Nhìn bức thư khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc, Đồng Hoan cảm thấy về nước cũng không tệ lắm, gặp lại cô bé này cũng rất thú vị. Tìm được hàng xóm cũ, nhà bọn họ rất dễ tìm. Vừa vào cửa, Đồng Hoan đã gặp ngay một cô bé ngây ngô. Năm nay em ấy chắc đã lớn rồi, tại sao vẫn còn nguyên dáng vẻ ngơ ngác lúc bé.
"Đây là Tiểu Hoàn à?"
"Tiểu Hoàn, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Chào chị Hoan đi."
Cô bé chào xong, ngượng ngùng trốn vào phòng bếp.
Ngốc nghếch, có điểm đáng yêu.
Đồng Hoan nhiều lần định đứng dậy giúp cô bé pha trà nhưng lại sợ hù em ấy sợ. Đối với cô bé mà nói, cô là một chị gái "xa lạ" nhỉ.
Điều khiến Đồng Hoan không ngờ đến là một cô gái nhỏ khép kín, ưa thẹn thùng như thế cũng yêu con gái. Đồng Hoan không khỏi vui sướng, cô ấy cũng tự nói với bản thân không được như thế, điều chỉnh tâm trạng của cô ấy. Nhưng khi nhìn thấy cô bé, Đồng Hoan có thể cảm nhận huyết mạch của mình rung động. Cô bé nói mình yêu một người nhưng người đó lại không yêu em ấy. Đồng Hoan không khỏi cảm thấy vận may của cô ấy đến rồi, trái tim nhảy vọt trong lòng ngực. Hay lắm.
Con người có thể vì "bài học kinh nghiệm" mà suy tính thiệt hơn, tính xem chuyện mình bỏ ra và nhận lại có tỉ lệ thuận hay không, tính xem lúc nào nên dừng lại để tránh thiệt hại. Nhưng tình cảm không như thế. Đồng Hoan là một người khá bi lụy, chính cô ấy cũng biết điều đó là không tốt, cho dù yêu khắc cốt ghi tâm cũng không đổi được người ta mưa dầm thấm lâu. Vất vả lắm cô mới buông bỏ được một cuộc tình nhưng cô lại không kìm lòng được tiến vào một mối tình đơn phương khác, chính cô ấy cũng không biết phải làm sao. Càng ở bên, càng thương nhớ.
"Khi còn nhỏ, em rất tin tưởng chị, rất lệ thuộc vào chị. Bây giờ, chị mong em tin chị, dựa vào chị. Liệu có còn kịp không?" Ngày đó Đồng Hoan tiễn Tiểu Hoàn về nhà, cô ấy đã nói một câu như thế với em ấy.
Nóng lòng chiếm hữu chính là khởi đầu của sự mất mác. Đồng Hoan hiểu điều đó nhưng cô ấy vẫn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình. Tình yêu của Đồng Hoan luôn rất cuồng nhiệt. Trên một khía cạnh nào đó, cô ấy "bội phục" Hạ Hựu Thanh, bội phục sự chịu đựng âm thầm của Hạ Hựu Thanh.
Đồng Hoan đã sớm biết người Tiểu Hoàn yêu chính là chủ nhà của em ấy. Khi cô bé nhắc đến chủ nhà, ánh mắt của em ấy sẽ không giống lúc bình thường. Đồng Hoan ghen tị, ánh mắt như thế, cô ấy cũng đã từng có. Khi còn nhỏ, cô bé sẽ đi theo sau cô ấy, ngượng ngùng kêu. "Chị Hoan."
Cho đến sau này, ba mẹ Đồng Hoan hỏi cô có hối hận khi về nước không. Đồng Hoan không hối hận, tại sao cô lại hối hận, người con gái tốt như vậy, tại sao cô lại hối hận khi gặp lại em ấy. Cô chỉ hối hận mình đã từng rời xa em ấy, cô không ngờ lần chia xa này là cả một đời. Cả một đời cô sẽ không có em ấy lại lần nữa.
Từ chỗ Hạ Hựu Thanh về, Tiểu Hoàn trở nên buồn bã. Đồng Hoan có thể cảm nhận được nỗi buồn của em ấy. Cô bé không khóc lóc, chỉ có điều vẻ mặt em ấy thiếu sức sống khiến ngưới khác lo sợ, tựa như Tiểu Hoàn đã đánh mất thứ gì đó trong tim. Đồng Hoan cảm thấy cô không phải là tình thánh, nếu Tiểu Hoàn cứ thế mà rời xa Hạ Hựu Thanh, đấy chính là chuyện cô ao ước.
Những lần Đồng Hoan cao thượng không nhiều, một lần trong số đó chính là lúc cô đưa Tiểu Hoàn đến nhà tang lễ. Cô cũng không hiểu chính mình đang làm gì. Khi Tiểu Hoàn ôm cô ta, cô đã hiểu được đôi chút. Cô muốn Tiểu Hoàn hạnh phúc, tình thánh cũng chỉ đơn giản có thế. Đồng Hoan không ngờ rằng Hạ Hựu Thanh sẽ kêu cô dắt Tiểu Hoàn đi, thậm chí cô đã định là hai người bọn họ sẽ ở bên nhau. Quyết định đó rất khó khăn, khi Đồng Hoan đứng bên ngoài, cô vẫn không thể hạ quyết tâm. Lúc Hạ Hựu Thanh kêu cô dắt Tiểu Hoàn đi, cô không nói hai lời. Đồng Hoan không ưa tính ẩn nhẫn của Hạ Hựu Thanh, Tiểu Hoàn xứng đáng được yêu thương.
Tiểu Hoàn chọn trường Đại học Bắc Kinh, Đồng Hoan biết cô bé đang trốn tránh hồi ức đau thương. Dường như Tiểu Hoàn thoáng chốc trở nên chín chắn, em ấy trầm tĩnh hơn nhiều, thậm chí cô bé không phản đối cô đụng chạm. Vào lúc Đồng Hoan nghĩ rằng cô có hy vọng thì Hạ Hựu Thanh xuất hiện. Cô ta xuất hiện, cả người Tiểu Hoàn đều vô cùng lo lắng, em ấy trở nên bất an. Hạ Hựu Thanh vẫn có thể tác động đến cảm xúc của em ấy.
"Chị, chị luôn kể những chuyện khi chúng ta còn bé... Em cảm động nhưng mà em không nhớ gì cả..." Tiểu Hoàn nhanh chóng thẳng thắn bày tỏ với cô. Cô bé là thế, không cho cô bất kì cơ hội nào, tình cảm nhưng cũng rất "tuyệt tình".
"Chị cũng muốn lớn lên cùng em mà." Đồng Hoan muốn trưởng thành bên cô bé biết bao.
"Chị chỉ rời đi một chút." Cô chỉ xa cách không lâu, tại sao Tiểu Hoàn không còn là của cô.
Thật ra rất nhiều chuện