Giọng nói của Tô Khả Khả nhẹ nhàng và ngọt ngào, "Bởi vì đường lên núi không dễ dàng, con muốn giúp chú tiết kiệm khoảng cách ."Tần Mặc Sâm cố gắng không nhếch miệng lên, "Con quên mất chú nói chú muốn đi thăm sư phụ của con sao?""A, chuyện này, thực xin lỗi chú, tối hôm qua lúc con nhắn tin với chú sư phụ của con đã đi ngủ rồi, con quên không kịp nói với ông ấy.
Kết quả là sáng nay con đã dậy thì sư phụ đã đi mất rồi"Tô Khả Khả hơi nhăn mặt.Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại thả lỏng rồi cười nói: "Nhưng về việc đi học con đã nói với sư phụ rồi.
Sư phụ cùng các trưởng bối rất ủng hộ con.
Hôm nay sư phụ nói có khách quý đến, sau đó con nghĩ, khách quý chẳng phải là chú sao? "“Vậy lần sau chú sẽ đến thăm sư phụ của con.” Tần Mặc Sâm nói rồi thuận tiện cầm chiếc túi quấn khăn trải trên lưng Tô Khả KhảTô Khả Khả liền nhanh chóng giữ chặt tay nải trên vai, "Không cần đâu chú, không có nặng, con tự xách được."Tần Mộc nhíu mày, "Như này mà kêu không nặng sao? Nhóc con, buông tay.”“ò.” Tô Khả Khả buông lỏng đôi tay đang nắm chặt của mình, khóe miệng nhỏ cong lên, ngọt ngào nói: “Cám ơn chú nhé.”Tần Mặc Sâm cởi tay nải buộc vào vai, không hỏi nhiều.Trợ lý Ngô bên cạnh khóe miệng giật giật.Cô ấy sống ở thời cổ đại à? Sao nhìn cái tay nải này như toàn những thứ cổ xưa vậy?Nhóc con đáng yêu này chẳng nhẽ nghèo tới nỗi đến cái ba lô cũng không có sao?Sau khi Tần Mặc Sâm buộc chặt tay nải,còn chưa nói gì, bàn tay nhỏ bé của cô liền chủ động nắm lấy lòng bàn tay to của anh.Người đàn ông hơi sững lại, đôi bàn tay nhỏ bất ngờ nắm lấy bàn tay của anh làm anh chẳng chút phòng bị mà nhận lấy.“Chú à, tay của chú to quá, con không cầm được.” Tô Khả Khả nhìn tay người đàn ông.Tần Mặc Sâm sau khi hết ngây người, cũng nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ đang chủ động kia vào lòng bàn tay mình.Đôi bàn tay to lớn vừa nắm lấy tay cô, tay của Tô Khả Khả chỉ còn lộ ra một ít móng tay sắc bén.Sao