Tô Khả Khả vốn dĩ chỉ muốn dọn đồ đạc trong nhà, nhưng nghe lời chú nói, cô vẫn có thể ...Hắc hắc hắc.Tô Khả Khả nhanh chóng chọc chọc điện thoại di động và hỏi: Chú ơi, con có thể thay rèm cửa sổ và thảm hay chẳng hạn cái gì đó được không ạ?Tần Mặc Sâm: Có thể.Tô Khả Khả: Chú ơi, để con nói cho chú biết, con vừa kiếm được một khoảng tiền! Hắc hắc, con có thể mua một số thứ nhỏ mà con thích để đặt trong phòng khách và phòng ngủ được không?Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở - dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênTần Mặc Sâm: Ồ thế à, chúc mừng con, ừm được.Tô Khả Khả: Cảm ơn chú!Sau khi đảm bao cô nhóc ở đầu bên kia sẽ không gửi tin nhắn đến nữa, Tần Mặc Sâm mới đưa điện thoại sang một bên, hướng người đối diện gật đầu xin lỗi, " Chúng ta tiếp tục ."Ông trùm bất động sản ngồi đối diện cười hỏi: "Có phải là người khiến Tần tổng cảm thấy vui không? Lúc Tần tổng gửi tin nhắn, trong mắt toàn ý cười."Tần Mặc Sâm thản nhiên nhướng mày, "Tôi sẽ xem xét việc hợp tác mà Trình tổng đã nói."Đối phương sửng sốt trong chốc lát, lập tức hiểu rõ cười một tiếng, "Xem ra Tần tổng còn có chuyện quan trọng nên tôi cũng không làm phiền, chúng ta hẹn thời gian khác thảo luận công việc tiếp theo của hợp đồng."Sau khi được sự đồng ý của Tần Mặc Sâm, Tô Khả Khả nhanh chóng nói với Trợ lý Ngô về suy nghĩ của mình.Khuôn mặt của Ngô Tông Bách co rút sau khi nghe yêu cầu của tiểu nha đầu." Tô tiểu thư, cô nghiêm túc ?"Tô Khả Khả ngay lập tức lật lại bản ghi tin nhắn và cho anh ta xem tin nhắn của cô với Tần Mặc Sâm, " Nhìn này! Chú đã đồng ý."Một giờ sau, cả hai trở lại với một túi lớn.Ngô Tông Bách gọi hai người đến đem tất cả đồ đạc vừa mua được"Cám ơn, phần còn lại tôi sẽ tự mình làm."Tô Khả Khả vừa ngâm nga một bài hát vừa bắt đầu làm việc.Thay rèm cửa sổ, thay thảm, dời cái này, dọn cái kia ...Nhìn thấy tiểu nha đầu ngay cả phòng làm việc và phòng ngủ của Tứ gia cũng muốn đánh chủ ý, Ngô Tông Bách lo lắng thấp thỏm vội vàng nhắc nhở , "Tô tiểu thư, thư phòng và phòng ngủ Tứ gia tôi nghĩ cô không nên động vào ? Tôi sợ Tứ gia sẽ tức giận.""Làm sao có thể chứ, chú hiền như vậy, sẽ không tức giận đâu."Ngô Tông Bách thực sự rất muốn nói rằng Tứ gia không hề dịu dàng một chút nào, nếu là hiền lành thì có thể ngầm bị gọi là nam thần mặt lạnh sao?Tuy nhiên, cô nhóc đáng yêu đấy vẫn khăng khăng làm theo ý mình , cũng đã có sự đồng ý của Tứ gia, nên hắn cũng rất khó để có thể khuyên can cái gì.Khi hai người vội vàng bận rộn, Tần Mặc Sâm đang định về nhà sớm, đột nhiên nhớ tới thằng cháu trai lớn , nhất thời thay đổi lộ trình.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở - dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênTần Mặc Sâm hết sức thản nhiên cầm một giỏ trái cây, đi vào bệnh viện.Trong phòng bệnh, Tần Tuấn Trì đang nói gì đó với cô y tá nhỏ, khiến cho tiểu cô nương cười khanh khách không ngừng.Tần Mặc Sâm trực tiếp đẩy cửa đi vào.Ngay khi Tần Tuấn Trì nhìn thấy anh, cậu ngay lập tức nằm trên giường và phát ốm chỉ trong vài giây.Tần Mặc Sâm mặt không biểu tình nhìn cậu, "Thích ở đây sao? Không bằng, ở thêm mấy ngày?"Khí thế mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô y tá nhỏ trong phòng bệnh hoảng sợ, cô y tá nhỏ cầm theo chai chai lọ lọ vội vàng bỏ chạy .Tần Tuấn Trì lúng túng ho khan một tiếng, " Chú Tư,cháu chính là nhàm chán nên chỉ nói đùa với cô y tá nhỏ một chút, con thực sự không có làm gì cả.
Hơn nữa con cũng không có ý định nằm viện, là mẹ cháu nhất định bắt cháu phải ở lại đây hai ngày nữa.
Làm cái gì mà kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Vừa mới bắt đầu, một nhóm người vây quanh lấy cháu, sau khi nghe cháu nói không có vấn đề gì, tất cả đều bỏ chạy, chú xem cháu ở chỗ này thật cô đơn."Tần Mặc Sâm chán ghét mà liếc cậu một cái, trực tiếp lấy một quả táo trong túi ném cho cậu.Tần Tuấn Trì khoa trương ai yêu một tiếng, "Cháu bị đụng xe chưa chết thì đã bị chú quăng mấy trái táo đến chết rồi."Sau đó, cậu ta nhặt quả táo lên và nhìn vào nó một chút, rồi hét lên, " "Không phải chứ chú Tư, chú chắc là mấy cái này không phải là bố thí cho ăn xin chứ?"Tuy nhiên, đối diện một đôi mắt tối tăm âm trầm của người chú thứ tư trẻ tuổi của mình, Tần Tuấn Trì nhất thời nuốt nước miếng và nói với một nụ cười khô khan, " Chú Tư có thể đến gặp cháu, cháu trai lớn thực sự là cảm thấy ...!Vẻ vang cho kẻ hèn này."“Ngươi thực sự cho rằng ông chú này đến là để gặp ngươi chắc?” Tần Mặc Sâm đột nhiên hỏi