Tần Mặc Sâm có như vậy trong nháy mắt cảm thấy được chính mình nghe lầm.Điều này là đang nói lên rằng anh ...!Già?28 tuổi, cái tuổi phong nhã hào hoa , như thế nào liền già rồi?Ngoài ra, anh mỗi ngày đều đến phòng tập thể dục để tập thể hình, tuy rằng cường độ tập luyện không thể so với khi còn trẻ ...!không thể nào so với khi còn thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng cũng đủ để duy trì độ linh hoạt của thân thể.Nhưng vì tiểu nha đầu này đến, anh đã thay đổi thời gian tập thể dục buổi tối của mình để đưa tiểu nha đầu đi dạo cùng mình.Tiểu nha đầu vẫn còn có lý do để ghét bỏ anh lười vận động?Tần Mặc Sâm cảm thấy anh bình thường quá hòa ái dễ gần, thế cho nên để cho tiểu nha đầu hiểu lầm anh.Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông vừa ngẩng mặt lên,Tô Khả Khả đã cúi đầu xuống, một lần nữa đắm chìm trong học tập và không thể tự kiềm chế.Tần Mặc Sâm thở dài, nhắc nhở cô: "Nếu ngày mai có quá nhiều thứ phải mua thì nên ghi lại trên một tờ giấy nhỏ đi."Khi Tô Khả Khả nghe thấy điều này, cười khúc khích từ trong cuốn sổ của mình lấy ra một tờ giấy, "Chú xem nè, con đã sớm viết từ lâu rồi."Làm thế nào mà Tô Khả Khả, người coi "trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn" là tiêu chí học tập, làm sao có thể không chuẩn bị, căn bản không cần Tân Mặc Sâm nhắc nhở, cô đã chuẩn bị xong, những dòng chữ trên điện thoại thông minh được viết ở hàng cuối cùng, cho thấy rằng điều này là bổ sung mới nhất.Tần Mộc dừng một chút, chậm rãi phun ra một câu: "...!rất tốt."Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tông Bách lái xe đến đón mọi người.Tô Khả Khả khó hiểu hỏi: "Chú , chú không phải là biết lái xe sao, vì sao nhất định phải để trợ lý Ngô đặc biệt đến đây chứ? Trợ lý Ngô sẽ rất vất vả đi."Tần Mặc Sâm: ...Ngô Tông Bách toàn thân run lên.Không, không, không ,tiểu khả ái bình thường tôi thực sự một chút cũng không vất vả, thực sự!Tần Mặc Sâm liếc mắt nhìn Ngô Tông Bách.Ngô Tông Bách cứng người ngay lập tức, thần kinh căng thẳng.“Ngay từ đầu tôi đã tìm thuê một trợ lý toàn năng, việc lái xe cũng nằm trong phạm vi trách nhiệm của hắn.”Nói, Tần Mặc Sâm thở dài, đè xuống mi tâm của mình nói: “ Nha đầu, có đôi khi ta quá mệt mỏi, khi lái xe mà mệt mỏi rất dễ gặp chuyện không may.
"Ngô Tông Bách trong lòng gấp gáp, nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh mà thập phần thuận theo tự nhiên trả lời:" Đúng vậy, Tô tiểu thư, Tứ gia mỗi ngày công việc đều nhiều hơn so với tôi, hơn nữa toàn làm việc hệ trọng rất phí não hao tâm tốn sức.
Tôi chỉ là loại tiểu nhân vật không làm được chuyện đại sự, cũng chỉ có thể làm những việc vặt vãnh như lái xe và chạy việc vặt tốn chút công phu.
Tứ gia đã rất châm chước tôi.
"Câu cuối cùng mới là trọng điểm.Nghe xong lời này, Tô Khả Khả nhìn về phía Tần Mặc Sâm, chủ động kéo bàn tay to của anh, "Chú à, không ngờ tới chú mỗi ngày chăm chỉ như vậy, đi làm vất vả như vậy, đợi lát nữa lên xe con sẽ xoa bóp huyệt vị cho chú.
Chú, con đã từng nói với chú chưa, rằng là con xoa bóp rất giỏi, mỗi khi sư phụ đau đầu.
, con xoa xoa một cái thì sư phụ liền hết đau.
"Ngô Tông Bách cười thầm Lợi hại như vậy, ta động cũng không tin đâu? Sẽ không phải vi sư phụ kia của ngươi giả bộ đi?Sau khi lên xe, Tô Khả Khả thật sự bò về phía của chú mình, không nói hai lời, liền đẩy người về phía trước, "Chú, chú nằm xuống đi, con ấn cho chú."Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở - dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênTần Mặc Sâm không để ý thật sự bị cô vô tình đẩy tới, vừa định đứng dậy, hai chân trong nháy mắt trầm xuống, nhiều thêm một cô nhóc.Tiểu nhân nhi mềm mại."...!Không cần, đầu của ta không đau."Tần Mặc Sâm ngồi dậy."Không đau cũng có thể ấn, đến đây chú , tay nghề của con tốt lắm."Đôi bàn chân nhỏ của Tô Khả Khả đã hướng về phía Tần Mặc Sâm dò xét qua đi, khi ấn vào huyệt vị trên đầu anh xoa bóp lên, trên miệng vẫn lẩm bẩm, “Nằm xuống tương đối thoải mái hơn, bất quá ngồi cũng không sao, kỳ thực ngồi tư thế này con cũng khá thoải mái.
"Trước đây khi ấn huyệt vị cho sư phụ, sư phụ đều nằm xuông, Tô Khả Khả đem cái băng ghế ngồi ở một bên, khom lưng cho ông ấy ấn.
Chờ cô ấn xong cho sư phụ, thắt lưng và cánh tay đều đau xót .Ngô Tông Bách, người đã lắng nghe không sót một chữ nào của cuộc trò chuyện giữa hai người : ...Hắn liếc nhìn kính chiếu hậu của xe, phát hiện hai người phía sau , một người đang nhắm mắt hưởng thụ