Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênTô Khả Khả sờ sờ đầu của mình, ồ một tiếng, quen cửa quen nẻo bước vào một cửa hàng đồ cổ .Chủ tiệm đồ cổ hiển nhiên quen biết Tô Khả Khả, ngay lập tức hỏi: "Như cũ, một phần giấy vàng chưa cắt phải không?"“Không, lần này cháu muốn nhiều thêm một phần.” Tô Khả Khả duỗi hai ngón tay ra và so sánh chúng."Được rồi."Chỉ một lúc sau, ông chủ lấy hai xấp giấy vàng bọc duộc gói kỹ trong giấy dẻo , "Một xấp 20 tệ, tổng cộng 40 tệ".Tô Khả Khả đôi mắt liền lập tức trừng lớn , "Không phải đâu ông chủ, tôi không tới đây một tháng, thế nào liền tăng giá a? Trước kia là 15 tệ một xấp."Người chủ cửa hàng cười khà khà nói: "Gân đây giá cả tăng vùn vụt, tiền thuê nhà cũng tăng theo, buôn bán nhỏ như tôi đây cũng không làm được gì".Tô Khả Khả bĩu môi, "Ông chủ, ông là người bán đồ cổ duy nhất ở đây cư nhiên nói với con là buôn bán nhỏ, ông không biết xấu hổ sao?""Tôi đúng là là bán đồ cổ, thế nhưng thật ra không có bao nhiêu người nguyện ý muốn mua, hơn nữa ép giá ép tới vô cùng gay gắt, tôi căn bản không thể kiếm được tiền.
Không phải tôi cũng sẽ không nhân tiện bán những món đồ khác, tôi bình thường đều phải dựa vào những món đồ nhỏ này để sống qua ngày đó.
"Tô Khả Khả nghe ông nói đến thương cảm như thế, cũng không có ý tứ cò kè mặc cả nữa, trực tiếp đưa cho ông ta bốn mươi tệ.Hiện tại tạm thời không có đồng tiền lớn, nhưng cô vẫn là có rất nhiều đồng tiền nhỏ.Chủ cửa hàng nhận lấy tiền, hỏi một câu: "Ta nửa năm không gặp sư phụ của ngươi.
Gần đây sức khỏe hắn tốt không?"Kô Khả Khả khóe mắt khẽ cong một chút, "Ông chủ, ông còn nhớ sư phụ của tôi sao? Sư phụ ông ấy vẫn khỏe, còn định cùng bằng hữu đi khám phá kho báu nữa đó.""Thật không? Vậy ông ấy thực sự là dồi dào năng lượng quá hén."Chủ tiệm đồ cổ nói xong, ánh mắt đảo qua thân thể Tần Mặc Sâm, trong mắt lóe lên một chút tinh quang, cười hỏi: "Trong tiệm có một lô đồ cổ mới, Thanh Đồng khí, đồ sứ, ngọc khí và cổ họa đều có, vị tiên sinh này có hứng thú tham quan tham quan sao? Ha ha, yên tâm đi ,chỗ này của tôi không làm ép mua ép bán.
"“Tốt.” Tần Mặc thản nhiên lên tiếng.“ Chú đối với những thứ này có hứng thú không?”Tô Khả Khả không ngờ rằng anh sẽ đồng ý đơn giản như vậy, không khỏi ngửng đầu nhìn anh.“Lão gia tử ở nhà thích.” Tần Mặc Sâm nói."Là ông nội của chú sao?""...!Là bố tôi.
Mọi người trong gia đình đều gọi ông ấy như vậy, quen rồi."Tô Khả Khả gật đầu, sau đó nhón chân lên và nghiêng người hướng về phía anh, cố gắng thì thầm nói.Tần Mặc Sâm rất phối hợp cúi thấp đầu , để cho cô không phải vất vả như vậy.Tô Khả Khả lấy tay che miệng kề tai anh nói nhỏ, “ Chú, để cháu nói cho chú biết, cửa hàng này tuy nhìn khá tồi tàn, thế nhưng rất nhiều đồ cổ trong đó đều là đồ thật, chú cứ yên tâm mà chọn đi.”Phố đồ cổ bán đồ cổ rất nhiều nhưng trong thật có giả, trong giả có thật, nếu hai bên đã tiền trao cháo múc xong, kể cả chú phát hiện mình mua phải hàng giả cũng vô dụng, chỉ có thể thừa nhận là mình xui xẻo.
Tương tự, nếu là người mua tìm được hàng thật thì dù người bán có thua thiệt, cũng không thể hối tiếc.Hơi thở nóng ẩm của tiểu nha đầu phun vào tai Tần Mặc Sâm, còn có giọng nói bởi vì bị hạ thấp mà nghe như mềm nhu mềm nhu, nhẹ nhàng chui vào lỗ tai anh, giống như có một con sâu nhỏ đang bò ở trong đó.Tô Khả Khả sau khi nói xong vẫn hướng chú mình trừng mắt nhìn .Tần Mặc Sâm ừ một tiếng, khóe miệng hơi cong lên...!một cái.Chủ cửa hàng dẫn mấy người lên tầng hai.
Lô đồ cổ mà ông ta nói cũng giống như sạp hàng vỉa hè bên ngoài, được đặt dưới đất một cách rất tùy ý.Những người trong cuộc vừa nhìn liền biết, mấy thứ này tùy tùy tiện tiện một món cũng chí ít hơn vạn.Tô Khả Khả liếc nhìn những món đồ cổ ở đầy trên đất, đột nhiên hít mũi một cái.Tựa hồ ngửi thấy mùi vị gì đó không tốt, cô không khỏi nhíu mày, hỏi: "Ông chủ, đồ cổ của ông ở đâu ra vậy?"Chủ cửa hàng ánh mắt lóe lên, lập tức trả lời: "Chúng được thu gom từ nhà của người dân với giá cao, đây đều là đồ gia truyền của nhà họ".Tô Khả Khả ồ lên một tiếng và không hỏi thêm gì nữa.Có lẽ là ảo giác, cô làm sao cảm giác được một cỗ âm khí như có