Bôn ba một ngày, cả hai quyết định không định đi đâu nữa.Một lớn một nhỏ ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.Tần Mặc Sâm dáng ngồi đoan chính, hai chân vắt chéo lên, cực kì nghiêm túc, hai chân vì hắn ngồi như vậy lại càng thêm thon dài, thẳng tắp.Tô Khả Khả bắt chước hắn, nỗ lực duỗi thẳng người, cố ngồi như hắn.Tần Mặc Sâm đang xem điện thoại, nhưng khóe mắt lại thấy hết hành động của cô nhóc này, hắn không nhịn được cảm thấy buồn cười: “Con không cần phải học theo chú, ở nhà như thế nào, thì ở đây như thế nấy.”Eo của Tô Khả Khả lập tức cong xuống, có chút ngượng ngùng nói: “chú ngồi như vậy, làm con có chút áp lực.”Lúc cô ở Đào Hoa thôn, dáng ngồi vẫn tính là đoan chính, đặc biệt là khi so sánh với sư phụ cô.
Nhưng hiện tại, dáng ngồi của cô cùng với chú hoàn toàn không có cách nào so sánh.Tần Mặc Sâm nói: “ Đây là thói quen của chú, chú đã ngồi như vậy nhiều năm rồi, không đổi được,,,”Không biết nhớ tới chuyện xưa gì, âm thanh của hắn có chút thấp xuống, ánh mắt trở nên tối lại, trong mắt phát ra một tia hung ác, nham hiểm mà lạnh băng.“Chú.” Tô Khả Khả đột nhiên kêu lên một tiếng.Tần Mặc Sâm khẽ chuyển động ánh mắt, nghiêng đầu qua nhìn cô, trong mắt một tia khác thường cũng không có: “Làm sao vậy?”Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên“Chuôi loan đao hôm nay chú mua ở cửa hàng đồ cũ để đâu rồi chú?” Tô Khả Khả hỏi.“Ở trong ngăn tủ thư phòng.”“Quả nhiên.
chú đổi chỗ để đi.”“Sao vậy, có gì không ổn à?” Tô Khả Khả do dự một lát mới nói: “Con không biết thanh đao đó trước kia dùng làm gì, nhưng con cảm nhận được sát khí còn sót lại trong thanh đao, buổi sáng ở chỗ đồ cổ, con chưa thể xác định, nhưng khi nãy lúc con đến thư phòng tìm chú, loại cảm giác kia đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, đại khái là bởi vì phòng chú là ở ngay trên huyệt, linh khí dư thừa, cho nên đến thời điểm này mới khiến cho sát khí cực kỳ rõ ràng.Tuy rằng sát khí này rất nhạt, đối với chú không tạo thành ảnh hưởng gì lớn nhưng chung quy vẫn sẽ ảnh hưởng một ít đến tâm trạng của chú, cho nên không bằng bây giờ chú đem thanh đao đặt ở tâm huyệt, cũng chính là phòng ngủ, lấy linh khí đất trời hòa đi sát khí của thanh đao.”Tần Mặc Sâm trầm mặc vài giây, gật đầu.Hai người vào thư phòng, Tần Mặc Sâm nói Tô Khả Khả mở ngăn kéo phía bên phải ngăn tủ.Phía dưới bàn bên trái bên phải đều có ngăn tủ, ngăn tủ có hai ngăn kéo, Tô Khả Khả không dám lộn xộn.Tuy rằng Tô Khả Khả không mở ngăn tủ của ngăn kéo, nhưng cô thấy chú mở qua, chỉ trừ...!ngăn kéo thứ hai bên trái.Kết quả, đúng thật là mở không ra, ngăn kéo bị khóa.Mặt khác ba cái ngăn kéo của hai tủ không khóa, duy nhất một ngăn này, làm người ta không tò mò không được.Bất quá, sư phụ thường nói, sự tò mò giết chết con mèo, trừ bỏ tò mò trong việc học tập, những mặt khác đều không nên tò mò.Vậy nên, Tô Khả Khả biết ngăn kéo kia khóa, cô liền không đụng vào ngăn kéo đó.Tần Mặc Sâm từ trong ngăn tủ lấy loan đao ra, dùng lòng bàn tay sờ vào hoa văn loang lỗ trên vỏ đao, mày hơi nhíu lại, nói: “Chuôi đao này ta không rút ra được, bên trong chắc là rỉ hết rồi, nên mới bị dính vào với nhau.”“Tại sao chú lại tốn nhiều tiền như vậy để mua thanh đao này?”Tô Khả Khả chợt nhớ tới lúc trợ lý Ngô đưa tiền, cô nhìn đều cảm thấy đau ví.Cô liền ngây người ở trước mặt chú than một câu, 150 vạn lận đó.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênBất quá, đối với cô mà nói, một trăm năm mươi vạn là một số tiền rất lớn, hơn nữa khoản tiền này không dùng tới giao cho sư phụ, cô cảm thấy mình rất nhanh có thể trở thành một tiểu phú bà.Tần Mặc Sâm nhìn chằm chằm thanh đao bị rỉ loang lổ, thấp giọng nói: “Đại khái là bởi vì nó vừa mắt chú”Tô Khả Khả nghe xong lời này, cười hắc hắc một tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói: “chú, chú nói chuyện giống như chúng ta là người trong cuộc vậy, làm như chú thật sự nghiêm túc xuy xét nhập loại hàng này vậy đó”Tần Mặc Sâm cũng nghiêm túc trả lời một câu: “Chú quá bận.”“Không vội, chuyện này vốn dĩ cũng phải xem duyên phận.
Nếu chú thật