Sau đó anh lại bật cười, chính xác là tiếng cười tự chế giễu bản thân mình:” Ha bây giờ thì sao? Cả em cũng chẳng còn chịu nghe anh giải thích.
Còn đám người kia anh vẫn chưa giải quyết xong.
Em nghĩ anh tệ lắm đúng không?”
Nam Hoài Cẩn đứng dậy bước đến bên cạnh cô, anh nhìn xuống gương mặt xinh đẹp rồi cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng anh khàn khàn khẽ lên tiếng:” Sơ Nguyệt, xin lỗi em”.
Nói xong anh xoay người rời đi ra khỏi phòng
Tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại lần lượt vang lên.
Cô gái nằm trên giường từ từ mở mắt ra, ánh mắt của cô nhìn ra phía cửa, hai hốc mắt đỏ hoe.
Trong đầu cô hiện lên bao nhiêu ý nghĩ, cuối cùng vẫn chưa được ai giải đáp.
Quan Sơ Nguyệt vươn tay sờ lên trán của mình, nơi mà anh vừa đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng
Cứ ngồi thẫn thờ như vậy cho đến sáng, mãi đến lúc mẹ Quan vào viện:” Sơ Nguyệt nghĩ gì vậy con”
Thấy mẹ Quan bước vào, cô giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ hồ.
Quan Sơ Nguyệt nhìn sang mẹ mình khẽ lên tiếng:” Cha mẹ có chuyện gì giấu con không?”
Nghe cô hỏi như vậy, Chân Khanh chợt nhíu mày rồi khẽ cười:” Sao lại hỏi như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
- Mẹ trả lời con đi.
Có phải cha mẹ có chuyện giấu con đúng không?
Gương mặt của Sơ Nguyệt hiện lên rõ vẻ sốt sắn.
Chắc chắn là cha mẹ có chuyện giấu cô, nếu không mẹ sẽ không nói như vậy.
Chuyện đó có phải là chuyện anh nói tối qua không?
- Phải
Mẹ Quan cũng không giấu diếm mà nói thẳng ra, bà nhìn thẳng vào mắt cô mỉm cười dịu dàng:” Bé cưng à, sao lại hỏi như vậy”.
Thấy mẹ nói thẳng ra như vậy, cô có hơi bất ngờ, Sơ Nguyệt nhíu mày:” Có phải là chuyện của Lý Chi Nghi nằm trong kế hoạch của mọi người không? Hoài Cẩn, anh ấy…”
- Con gái à, con nghĩ đúng đó.
Nhưng đây cũng là thử thách dành cho Nam Hoài Cẩn.
Nếu cậu ấy đủ năng lực làm cho con tin tưởng cậu ấy một lần nữa thì cũng có thể khiến cha mẹ yên tâm mà