Lúc hai người cùng nhau đi xuống dưới lầu, người hầu đã bắt đầu bưng thức ăn đặt lên bàn.
Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, trong bụng Tiêu Điềm Điềm càng đói cồn cào.
Ngụy Chính Thân ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó phất tay cho người hầu lui xuống.
Cả căn phòng rộng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng ngay bên ngoài cánh cửa đóng kín kia là vô số vệ sĩ áo đen đứng gác.
Tiêu Điềm Điềm đang chuẩn bị ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh hằn thì cổ tay lại bị người đàn ông nằm lấy, kéo cô ngồi xuống trên đùi hắn.
Thân nhiệt của hắn thật sự rất cao, cách một lớp áo ngủ mỏng cũng đủ để cô cảm thấy nóng hầm hập.
Cô gái nhỏ khó chịu khẽ giãy dụa một chút, lập tức đánh thức cự vật to lớn ngay dưới mông mình.
Ngụy Chính Thần khàn giọng nhắc nhở.
Ngoan ngoãn ngồi yên, nếu không thì tôi sẽ ăn em trước khi thưởng thức một bàn đồ ăn này đó.
Hai má Tiêu Điểm Điềm đỏ ửng, cô không dám động đậy nữa, nhưng côn thịt khổng lồ vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Nó vừa cứng rần vừa nóng bỏng, cách hai lớp vải mỏng thẳng tắp có trúng cửa huyệt của cô.
Ưm...!Thần...nóng quá
Cô gái nhỏ không nhịn được khẽ rên rỉ, âm thanh mềm mại câu lên dục vọng vốn đã không kiểm soát nổi của hắn, khiến công thịt vốn đã thô to lại trưởng lớn thêm một vòng.
Ngụy Chính Thần hừ nhẹ một tiếng, âm tiết vô cùng gợi cảm.
Hàn khẽ chuyển động thắt lưng, nhẹ nhàng trêu chọc đóa hoa đã bắt đầu rỉ nước dưới thân cô.
Nào bảo bối, mau ăn cơm đi
Ngụy Chính Thần làm ra bộ dáng bình thản chậm rãi gấp đã ăn, lưng hắn thẳng tắp, động tác ưu nhã, nhưng nửa thân dưới bị che khuất lại vô cùng hạ lưu cam vào một đoạn bên trong hoa huyết.
Tay cầm đũa của Tiêu Điểm Điểm run rẩy, eo thon bị một cánh tay giống như kìm sắt khóa chặt lại, khiến cô chỉ có thể bị động nhận lấy sự trêu đùa của hắn.
Mặc dù vải vóc vô cùng mềm mại, nhưng đối với hoa huyệt non nớt thì vẫn cực kỳ thô ráp.
Côn thịt chen vào bên trong hoa huyệt, khiến vải vóc cọ xát qua hoa tâm của cô, xúc cảm vừa có chút đau nhói nhè nhẹ lại xen lẫn khoái cảm kỳ lạ.
"Cạch" một tiếng, chiếc đũa trong tay cô rơi xuống.
Bên tại cô vang lên một tiếng cười khẽ, âm thanh hàm chứa ý vị trêu chọc.
Bảo bối, sao cầm đũa cũng không vững nữa? Để tôi hầu hạ em dùng bữa nhé? Tiêu Điềm Điềm muốn bảo hắn