Từ Khiêm không hề hay biết những lời tưởng chừng như rất đơn giản của mình lại khiến Tiêu Điểm Điềm mất ăn mất ngủ.
Dường như cơn đói đang hành hạ cô cũng biến mất vô tung.
Cô chỉ cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời, không còn hứng thú để làm bất cứ việc gì nữa.
Bác sĩ Từ đã kê đơn thuốc chữa cảm cho cô.
Chỉ là bệnh vặt thông thường thôi nhưng Ngụy Chính Thần lại lo lắng hết sức, nói chuyện với Từ Khiêm hồi lâu mới cho phép hắn rời đi.
Đợi đến khi Ngụy Chính Thần chú ý đến Tiêu Điểm Điềm lần nữa, hắn rõ ràng cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ.
Mới vài phút trôi qua thôi, vậy mà thái độ của cô gái nhỏ đối với hắn lại trở nên xa cách lạ thường.
Hắn bưng bát cháo nóng hổi đi tới bên giường, dịu dàng dỗ dành cô.
- Bảo bối, chúng ta ăn cháo trước rồi uống thuốc nhé.
Chỉ cần ngủ một giấc là em sẽ khỏe lại sớm thôi.
Tiêu Điểm Điềm không nhìn hắn.
Cô quay mặt vào trong giường, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.
- Em hơi mệt, không muốn ăn.
Người đàn ông lớn tuổi khẽ cau mày, trên mặt hiện ra vẻ không đồng ý.
Một tay hắn dễ dàng giữ vững bát cháo, tay kia nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô.
- Điềm Điềm ngoan nào, anh thương em nhất.
Chỉ một câu đơn giản thôi lại khiến Tiêu Điểm Điềm không kìm được nước mắt.
Nếu như hắn thật sự yêu cô, tại sao lại không cho phép cô mang thai đứa con của hắn? - Bảo bối, em...! Tiêu Điểm Điềm không đợi hắn nói hết câu, cô gần như giận dỗi mà hất văng bàn tay của hắn ra.
- Anh mau tránh ra, kẻ dối trá! Ngụy Chính Thần không phản ứng kịp trước hành động bất ngờ của cô.
"Choáng" một tiếng, bát cháo trên tay hắn bất ngờ rơi xuống đất.
Cháo nóng bắn lên mu bàn tay hắn, để lại một vệt đỏ ửng nhức mắt.
Tiêu Điểm Điềm giật mình xoay người lại, hai người nhìn nhau đầy ngơ ngác.
Nhìn thấy hắn bị thương, lại còn bởi vì hành động vô lý của mình, trong lòng Tiêu Điểm Điềm tràn đầy đau xót.
Cô gái nhỏ ngay lập tức vươn tay ra giữ chặt lấy bàn tay to của hắn.
Lúc thấy được làn da đỏ ửng vì bị bỏng của hắn, nước mắt cô tí tách rơi như mưa.
- Anh có đau không? Để em gọi bác sĩ tới.
Tiêu Điểm Điềm không suy nghĩ được gì nhiều nữa, cô đi chân trần xuống giường, gần như hốt hoảng xông ra khỏi phòng.
Nhưng cô còn chưa chạy được mấy bước, thân thể nhỏ xinh đã bị một cơ thể to lớn hơn ôm chặt lấy.
- Đừng đi.
Không gian tĩnh lặng trong nháy mắt.
Phải mất vài giây Tiêu Điểm Điểm mới lấy lại được tỉnh táo.
- Anh đang bị thương, em...! Ngụy Chính Thần ngắt lời cô.
- Không cần.
Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.
Bảo bối...!lời nói của em mới là thứ khiến anh cảm thấy đau đớn.
Tiêu Điềm Điềm hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cô vừa áy náy lại vừa đau lòng.
Điều cô ghét nhất trên đời này là làm tổn thương hắn, nhưng chính cô lại làm điều đó vô số lần.
- Em đang giấu anh điều gì? Có phải là