Một tuần sau.
Vết thương của Ngụy Chính Thần đã gần như khỏi hẳn.
Những mảng da chết bắt đầu bong ra, đáng lẽ đây phải là một việc đáng mừng, nhưng Ngụy Chính Thần lại không hề cảm thấy vui mừng một chút nào cả!
Lý do đơn giản là bởi vì ...!ngứa!
Trời mới biết cảm giác ngứa ngáy muốn phát điên lên mà lại không được phép gãi là như thế nào? Một người đàn ông mạnh mẽ như hắn, cho dù bị súng bắn hay dao đâm cũng không nhíu mày dù chỉ một chút, vậy mà không ngờ cuối cùng lại phải chịu thua trước cơn ngứa cỏn con này!
- Thần! Anh lại định làm gì vậy!
Ngụy Chính Thần bất đắc dĩ rời tay ra khỏi vết bỏng trên người.
Từ lúc cơn ngứa bắt đầu lên men, hắn khó chịu tới mức muốn đánh người, không thì tự đắm mình một cái để hôn mê cho bớt ngứa cũng được.
Nhưng mà Tiêu Điểm Điềm trông coi hắn rất chặt, đã thế còn có lần bắt gặp hắn muốn dùng bạo lực để lột luôn lớp da cũ ra, khiến cho cô kinh hồn táng đảm, trách cứ hắn hơn nửa ngày.
Cũng tại cái vết thương quái đản này, nhất định phải để da chết tự bong ra, không được phép gãi hay bóc mới được.
Hắn đã chịu đựng nỗi khổ sở này suốt năm ngày liền, chỉ có lúc bôi thuốc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc này nhìn thấy Tiêu Điểm Điềm, hắn vừa chột dạ lại vừa có chút chờ mong.
- Đến giờ bôi thuốc rồi, để em cởi quần áo cho anh.
Người đàn ông lớn tuổi ngồi trên giường, cô bảo nhấc tay thì nhấc tay, giơ chân thì giơ chân, quả thực ngoan ngoãn không chịu được.
Nhất là khi nhìn thấy vết thương ngang dọc trên người hắn, Tiêu Điểm Điểm lại mềm nhũn cả tim.
Nhiệm vụ bôi thuốc này vốn là để bác sĩ làm cũng được, nhưng Ngụy Chính Thân nhất quyết không chịu, chỉ muốn để Tiêu Điềm Điềm bôi thuốc cho hắn.
Bởi vì vết bỏng chạy dọc khắp người, cho nên lần nào cũng vậy, hắn đều muốn cởi sạch quần áo, toàn thân trần trụi, không chút xấu hổ phô bày dáng người săn chắc trước mặt cô.
Hôm nay cũng vậy, mặc dù đã nhìn không ít lần, nhưng Tiêu Điểm Điềm vẫn phải đỏ ửng mặt, không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.
Cô đành phải tập trung vào những vết thương trên người hắn.
Vết bỏng là nghiêm trọng nhất, gần như phủ kín cả tấm lưng, chạy dài từ bả vai xuống tận gót chân, chỉ có phần cổ, đầu và vùng da trước ngực là may mắn thoát khỏi.
Hắn còn vì cô mà hứng lấy rất nhiều vết cứa sắc nhọn của đá vụn, những vết thương này sau khi bị lửa đốt thì hở miệng ra, máu thịt lẫn lộn, trông vô cùng ghê người.
Hình ảnh cô nhìn thấy còn là thân thể hắn sau khi đã được chữa trị, Tiêu Điểm Điềm không thể tưởng tượng nổi khi hắn vừa được mang về thì dáng vẻ còn chật vật đến nhường nào.
Cũng phải kể đến sức chịu đựng kinh người của hắn, bị thương nặng tới như vậy mà vẫn kiên trì giữ vững tỉnh táo đến tận khi nhìn thấy cô được đưa vào phòng chữa trị mới chịu ngất đi.
Làm sao cô lại không biết hắn là vì lo lắng cho cô.
Tiêu Điểm Điềm hít sâu một hơi, cố gắng ngăn cản mình không khóc lên.
Cô nhặt hết những mảng da đã bong ra trước, để lộ ra từng mảng thịt non màu hồng yếu ớt.
Lúc này cô mới dùng ngón tay phết kem trị thương lên, nhẹ nhàng thoa đều từng chút một.
Chất kem mát lạnh khiến