Đến khi hai người xuất hiện trong bữa tiệc, kim đồng hồ đã chỉ tám giờ.
Đám thuộc hạ không dám trêu đùa ngay trước mặt lão đại, nhưng ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người và nụ cười đầy thâm ý kia cũng đủ để cô gái nhỏ không có mặt mũi gặp người.
Ngụy Chính Thần thì nào có biết ngại ngùng là gì, hắn dắt tay cô gái nhỏ đến ngồi trên ghế chủ vị, lười biếng phất tay.
- Cứ thoải mái đi, không cần phải rụt rè trước mặt gia!
Mọi người nghe thấy thế thì ồn ào cười đùa, không khí khôi phục lại vẻ náo nhiệt ban đầu.
Ngụy Chính Thần sai người mang thức ăn nóng tới, chọn những món cô gái nhỏ thích ăn để đút cho cô.
Đám đường chủ dù đang ăn nhậu tưng bừng vẫn không quên chú ý tình huống bên này, thấy hành động của hắn, bọn họ không khỏi đánh mắt nhìn nhau.
Vẫn là Đông đường chủ đứng lên trước.
Hắn cầm theo một ly rượu đi đến trước mặt Ngụy Chính Thần, cười nói.
- Bang chủ, chúc mừng ngài thương thế khôi phục, Hắc Long Bang ngày càng lớn mạnh, thuộc hạ xin được tính ngày một ly!
Ngụy Chính Thần gật gật đầu, cầm ly rượu của mình chạm cốc với hắn, sau đó một hơi uống sạch.
Thấy hắn sảng khoái như thế, đám thuộc hạ đều cao hứng vô cùng.
Tây đường chủ cũng cầm ly rượu tiến lên, nụ cười ấm áp như gió xuân, hắn chính là kẻ được mệnh danh là Tiếu Diện Hổ, mặt cười tâm hắc.
- Đông ca đã chúc mừng sự nghiệp của ngài, thuộc hạ cũng không lặp lại nữa.
Xin chúc ngài và phu nhân ân ái không rời, sớm sinh quý tử!
Ngụy Chính Thần liếc hắn một cái, Tây đường chủ vẫn giữ vững nụ cười.
Câu này của hắn không thể không nói là có mục đích quá rõ ràng, muốn thử thái độ của Ngụy Chính Thần với Tiêu Điểm Điềm đây mà.
Hai người mắt đối mắt trong mấy giây, không khí hơi căng thẳng, những người khác cũng bất giác nín thở, chờ đợi phản ứng của bang chủ.
Ngụy Chính Thần thu lại ánh nhìn lạnh lẽo.
Hắn đột nhiên cười, sau đó dắt Tiêu Điểm Điềm đứng dậy từ trên ghế.
- Nhân cơ hội các anh em tụ tập đông đủ tại đây, gia có một chuyện muốn tuyên bố.
Ngụy Chính Thần nhìn đám người một lượt, thần sắc trên mặt mỗi người đều trở nên nghiêm túc.
- Từ bây giờ trở đi, cô gái đang đứng bên cạnh gia không còn là tiểu thư của Hắc Long Bang nữa.
Tất cả đều chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Ngay cả Tiêu Điểm Điềm cũng khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
- Cô ấy chính là chị dâu của mấy người!
Một lát yên lặng ngắn ngủi, kế đó là tiếng hoan hô vang trời.
Ngụy Chính Thần nhẹ nhàng nâng bàn tay của cô lên, sau đó từ từ cúi người xuống, trân trọng đặt lên đó một nụ hôn.
Ánh mắt mọi người không thể khống chế mà dồn về phía này, rõ ràng trông thấy vết sẹo dữ tợn nằm chễm chệ trên mu bàn tay trắng nõn của cô gái.
Bàn tay ấy xinh đẹp đến như thế, bây giờ lại bị vết sẹo này phá hỏng.
Nhớ đến lời đồn lan truyền trong bang gần đây, lúc này cuối cùng cũng đã được chứng thực.
Tiêu tiểu thư mà bọn họ trông coi từ nhỏ, tính tình mềm mại hòa đồng, vậy mà có thể không chút sợ hãi hy sinh bản thân vì bang chủ.
Cũng vì ngài ấy mà cô lần đầu tiên giết người, hai bàn tay sạch sẽ nhuốm đầy máu tươi.
Một cô gái hết lòng vì mình như thế, khó trách bang chủ yếu thương ngần ấy năm trời.
- Gia muốn các ngươi tôn trọng cô ấy như tôn trọng ta, hết mình bảo vệ cô ấy giống như bảo vệ ta, các ngươi có làm được không?
Những lời này của hắn, nghe giống như hỏi ý kiến, nhưng thực chất chính là mệnh lệnh.
Dưới bóng đêm thâm trầm, tiếng hộ đồng thanh vang vọng cả khoảng trời.
- Làm được!!!!!
Tiêu Điểm Điềm dường như không còn nhìn thấy hay nghe thấy bất kì điều gì