Mùi thuốc lá tràn ngập không gian, nhưng tôi không còn quan tâm nữa, bây giờ trong tôi đã chìm vào những mảnh ký ức hỗn loạn, những cử chỉ thân thuộc của anh, những cái ôm ấm áp, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay tôi, ôn nhu xoa nhẹ thật dịu dàng...
Tất cả chỉ là ảo sao?
Tôi không biết... Tôi thẫn thờ, tôi khóc nhiều tới mức nghẹt mũi, đau đầu, mắt sưng húp.
Tôi và Vũ cứ thế không nói gì, tôi vẫn ngồi trên xe Vũ, mặt bần thần nhìn ra phía trước xa xôi, chốc chốc lại mở điện thoại lên xem anh có để lại tin nhắn hay gọi điện thoại cho tôi không?
Nhưng không... tất cả chỉ là vô vọng...
Đôi lúc, tôi lại nở một nụ cười, giống như là tự khinh bỉ mình, đôi lúc lại đưa tay lên nắm lấy mái tóc lộn xộn của mình, dứt mạnh...
Sau khi hút xong điếu thuốc, Vũ ngồi lên xe, đằng sau tôi, cậu ấy bắt đầu vặn vặn tai ga, tôi không biết cậu ấy định đưa tôi đi đâu. Tôi bây giờ chẳng còn quan tâm tới tất thảy thứ gì nữa rồi....
"Yên tâm đi, tôi sẽ đưa cậu đi xả stress, tôi không làm hại cậu. "
Nói xong câu đó, Vũ phóng vụt đi với vận tốc 120km/h. Tôi không quan tâm, đầu óc của tôi bây giờ rất trống rỗng, tôi không thể nghĩ được gì xa vời nữa, để mặc số phận đi...
Vũ đưa tôi lên hồ Tây, trên đường đi cậu ta dừng lại mua cho tôi mấy chai bia hoa quả rồi sau đó tìm một chỗ vắng vẻ cạnh ven hồ.
Đến nơi, Vũ tắt máy xuống xe, cởi bỏ mũ bảo hiểm ra, nhìn thấy tôi vẫn đờ đẫn như một pho tượng, Vũ chỉ thở dài sau đó bế thốc tôi lên tay. Tôi cũng không từ chối, để mặc cậu ấy ôm vào lòng như thế.
Vũ bế tôi tới một chiếc ghế đá rồi đặt tôi ngồi xuống, sau đó Vũ đem một túi nilon chứa rượu bia đặt xuống dưới.
Ở hồ lúc này lạnh hơn bao giờ hết, đã sáu giờ chiều, bầu trời bắt đầu âm u, từng cơn gió lạnh xuyên qua như xé da xé thịt tôi khiến tôi run rẩy, mái tóc lòa xòa rối bung vì gió cứ thế mà bay lượn phủ kín gương mặt tôi. Vũ thấy thế liền cởi áo khoác da của mình ra rồi khoác lên vai tôi. sau đó cậu ấy giúp tôi vén tóc, gài qua mang tai.
Xong việc Vũ ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy ra một chai rượu hoa quả rồi nhét vào tay tôi.
"Uống đi, nó không khiến cậu say đâu, nó sẽ giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn. Tôi hứa sẽ không làm gì cậu. "
Tôi thẫn thờ đưa mắt nhìn xuống chai rượu lạnh như băng trong tay...
Lại nhớ tới lần uống rượu say sướt mướt trên cầu rồi gọi điện cho anh tôi cũng từng uống loại này...
Nó không khiến tôi mất tỉnh táo, tôi có say nhưng vẫn giữ được lý trí, đầu óc trở nên nhẹ nhàng và thông thoáng hơn.
Tôi không nghĩ gì nữa, mở nắp chai rượu rồi đưa lên miệng tu ừng ực.
Vũ cũng lấy một lon bia trong túi, mở lắp rồi đưa lên miệng uống.
Hai người chúng tôi chẳng nói gì với nhau, chỉ đưa mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng đằng xa kia, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một vài con thuyền và những người cầm cần câu xuống bắt cá.
Tôi lặng lẽ rơi nước mắt rồi cứ thế mà cho rượu lên miệng nốc, cái vị đắng ngắt của nó cũng
không thể sánh bằng nỗi lòng tôi lúc này.
Vẫn như thế, tôi ghét bia, ghét rượu, nhưng mỗi lần buồn tôi đều tìm tới nó để giải tỏa...
Nực cười thật!
Vũ thấy tôi khóc, cậu ta đưa mắt nhìn tôi, trong đôi mắt ấy ẩn chứa một sự đau xót.
"Thôi đừng khóc nữa, tôi đau lòng lắm. "
Tôi cần cậu ta đau lòng sao?
Tôi nhếch môi lên cười khinh, lại tiếp tục đưa rượu lên miệng uống, cũng đã hết già nửa chai rồi, dù tôi rất buồn nôn vì cái vị đắng tởm lợm của nó, nhưng tôi mặc kệ, vì giờ đây rượu đã ngấm vào máu, dần dần tôi bắt đầu cảm thấy trống rỗng.
Uống xong, tôi đưa mắt nhìn Vũ, cả buổi chiều nay tôi chưa từng nhìn kỹ cậu ấy, bây giờ nhìn lại mới thấy cậu ta đẹp trai thật, những vết thương trên mặt giờ đã lành, lại cảm thấy cũng có chút tội.
Đột nhiên, tôi cười phá lên.
"Hahahaha. "
Vũ nhướn mày nhìn tôi hỏi lại.
"Cậu cười cái gì chứ? "
"Tôi lại biết tỏng cái ý đồ của cậu, cậu coi tôi là 'cô ấy' rồi nhân cơ hội này muốn tán tỉnh tôi chứ gì? "
Tôi còn chẳng ý thức được lời nói của mình là đang say hay là thật, chỉ biết đầu tôi bắt đầu ngả nghiêng, khung cảnh xung quanh mờ nhạt dần...
Ồ! Hình như tôi say rồi!
"Không! "- Vũ nhìn tôi thành thật đáp.
"Dần dần tôi nhận ra cậu với cô ấy không hề giống nhau. Tôi không biết tại sao lại thích cậu, thích chỉ là thích thôi, tôi không giải đáp được. Đối với tôi cậu giống một chất gây nghiện, tôi không thể quên cậu, không thể ngăn cản bản thân mình lại gần cậu, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như thế. "
"Hahahahha"- Tôi lại cười phá lên như thể mình vừa đọc một câu truyện hài dở tệ nhất trên đời này, sau đó tôi lại tiếp tục uống tiếp, uống hết một chai rượu, tôi quay ra nhìn Vũ, cả người không ngồi vững mà phải dựa vào cái ghế đá.
Tôi đưa gương mặt lại gần Vũ, sau đó phả ra một hơi nồng nặc mùi rượu.
"Ồ thật vậy ư? "
Nghĩ thế nào, tôi lại cướp lấy lon bia trên tay Vũ rồi đưa lên miệng uống.
"Cậu không tin thì tùy, tôi đau khổ đủ rồi, tôi không cần nhận lại bất cứ thứ gì. "
Đột nhiên câu nói của Vũ khiến cho tôi khựng lại, tôi không muốn uống bia nữa, chỉ là cảm thấy...
Tình yêu của Vũ cũng có đôi phần giống tôi, dù không biết lời cậu ta nói thật hay giả, nhưng ánh mắt chứa chan tình cảm của cậu ta cùng lời nói ấy... Rất giống tôi...