Tôi liền bỏ rơi Lily mà chạy đi tìm người đàn ông đó, nhưng có đi mãi đi mãi tôi cũng không thể tìm thấy nữa...
Tôi cố gắng vượt qua dòng người đang chen lấn xô đẩy phía trước, miệt mài đi tìm người đàn ông vừa lướt qua đó...
Là thực hay là mơ? Hay chỉ là do tôi quá nhung nhớ nên sinh ra hoang tưởng... Tôi thực sự không biết nữa, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc 0,1 giây kia, có biết bao nỗi nhớ nhung vụt qua trí óc và trái tim của tôi...
Thì ra, tôi nhớ người đàn ông trong mơ tới thế, thì ra tôi khao khát được gặp người ấy đến vậy. Dù rằng người đó nói nếu tôi nhìn thấy tim tôi sẽ đau, nhưng tôi mặc kệ...
Tôi muốn thấy người đó...
Chẳng biết từ khi nào mà sống mũi cay xè, nước mắt rơi đầy trên gương mặt...
Tại sao lại khóc chứ? Tôi thậm chí còn chẳng biết người đàn ông đó là thực hay ảo, tại sao tôi lại đau lòng tới thế...
Đi mãi đi mãi, tới khi đôi chân tôi rã rời tôi cũng không thể tìm thấy người đó. Tôi bất lực đứng trơ vơ giữa dòng người hối hả, họ thi nhau đẩy tôi, tôi cũng mặc mình đang trôi dạt tới một nơi nào đó...
Không thấy người đó... Chỉ là ảo tưởng thoáng qua thôi sao?
Tôi khóc rất nhiều, tại sao tôi lại phải thất vọng... Tại sao tôi lại đau thế này?
Người đó rốt cuộc là ai kia chứ...
Tôi ôm mặt khóc nức nở, Lily tìm thấy tôi, gương mặt tràn đầy lo lắng.
"Giai Tuệ, tại sao cô lại khóc? Cô đánh mất ví hả? "
Lily không hiểu, cô ấy vĩnh viễn không bao giờ hiểu được nỗi đau trong tim tôi...
Tôi không đáp, cứ thế mà khóc.
"Thôi nào Giai Tuệ, chúng ta về thôi, muộn rồi. Vũ nói gọi điện cho cô không được nên gọi cho tôi này. Chúng ta về thôi. "
Tôi bất lực đành cùng Giai Tuệ đi về, nhưng vừa đi được một đoạn, một giọng trầm thấp vang lên.
"Hà Vy, em ở đâu? "
Tiếng vang rất nhỏ, nhưng lại như đánh vào trái tim mềm yếu của tôi...
Dẫu rằng người cất tiếng nói không hề gọi tên tôi, nhưng tại sao tim tôi lại lỡ mất một nhịp...
Giọng rất rất nhỏ giống như đang cách xa nơi này, hay là tôi lại đang tự ảo tưởng nhỉ?
Tại sao tôi lại có phản ứng này? Tại sao tim như bị một nhát dao cứa vào? Tại sao tôi đau tới thế?
Giọng nói của Lily vang lên như kéo tôi trở lại với hiện thực.
"Giai Tuệ, đi thôi, đừng đứng đực ra đó. "
Có lẽ... chỉ là ảo ảnh của tôi mà thôi! Một lần nữa quay đầu nhưng không hề thấy bóng dáng quen thuộc đó nữa, sau cùng tôi đành thất thểu cùng Lily quay về...
Đêm đó, Vũ nói anh ấy buộc phải chuyển nơi công tác nên chúng tôi phải rời đi ngay. Điểm đến của chúng tôi là Đức, lại là một đất nước xa lạ nữa...
Kể từ lần 'nhìn thấy' người đàn ông đó càng lúc tôi càng tự cô lập mình trong căn phòng nhỏ mà không chịu tiếp xúc với ai. Lúc nào tôi cũng thấy buồn chán và chơi vơi, thật khó để hiểu rõ mình nhưng... tại sao người đàn ông đó lại khiến tôi ấn tượng sâu sắc như thế. Liệu người đó có thật không?
Đôi lúc tôi cảm thấy ở Việt Nam như đang có ai đó gọi tôi về. Tôi nhớ Việt Nam, nhớ một cách da diết giống như cách tôi nhớ người đó.
Khi tôi
bày tỏ mong muốn của mình, Vũ hơi sững sờ, có lẽ anh ấy ngạc nhiên khi đây là lần đầu tiên tôi mở miệng đòi hỏi thứ gì đó.
Vũ chỉ mỉm cười và nói chờ tôi sinh xong anh ấy sẽ sắp xếp công việc và cố gắng đưa tôi trở về quê nhà...
Hành trình làm mẹ của tôi không hề dễ dàng chút nào. Tâm lý không ổn định kết hợp với việc ốm nghén và nôn mửa liên tục. Cơ địa tôi khó hoặc do tâm trạng không ổn định mà tôi gần như không muốn ăn bất kỳ một món nào. Ngay cả món tôi thích nhất, có chăng cũng chỉ là cố ăn để tốt cho con. Nhưng dù có cố thế nào tôi vẫn liên tục nôn mửa sau những món ăn đó...
Chưa kể khi cái thai được 22 tuần, tôi bắt đầu đau lưng kinh khủng, đau đến rụng rời chân tay, tôi không thể cúi xuống hay hoạt động một cách bình thường như mọi khi. Đi được vài bước thôi cũng nặng nề. Vào khoảng thời gian này tôi ngủ không ngon giấc, mỗi lần đặt lưng xuống giường tôi đều thấy khó thở mà phải nằm nghiêng sang một bên. Bác sĩ nói cơ địa tôi không tốt, cột sống yếu nên tôi vất vả hơn so với những bà mẹ khác.
Tôi không cảm thấy những điều đó mệt mỏi, dù những cơn đau luôn giày xéo tôi nhưng Vũ luôn ở cạnh động viên tôi...
Nhưng dù thế mỗi đêm tôi vẫn thường khóc thầm, tôi không hiểu sao mình lại khóc chỉ cảm thấy bản thân mình thật thiệt thòi và... nhớ một người nào đó.
Một ngày mưa tầm tã, tôi đau đến quằn quại, và nước ối rỉ ra. Vũ lo sợ đưa tôi vào bệnh viện để sinh con. Tôi nhớ như in khoảnh khắc ấy, đó là khoảnh khắc khó khăn nhất đời tôi, bác sĩ nói tôi khó sinh, cơn đau cứ thế tăng dần, tôi đau tới tám tiếng nhưng bác sĩ đều lắc đầu nói cổ tử cung tôi vẫn chưa mở to. Bác sĩ khuyên tôi đẻ mổ, đẻ thường cũng được nhưng sẽ khó hơn và sẽ rất đau. Tôi cắn răng nói mình sẽ chịu đựng đẻ thường. Vũ khuyên ngăn tôi mãi không được, anh ấy đành thở dài và nói nếu tôi không chịu được thì hãy chuyển sang mổ.
Tôi rất ngốc nghếch và cứng đầu, nhưng tôi muốn thứ tốt nhất dành cho con, bản thân nó đã rất thiệt thòi khi được một bà mẹ mất trí sinh ra nên tôi không muốn nó tiếp tục chịu thiệt thêm nữa.
Sau đó tôi được bác sĩ tiêm một mũi Oxytocin vào bắp đùi đau điếng. Được mười lăm phút sau tôi cảm thấy thấy cơn đau dữ dội ối chảy nhiều hơn, bác sĩ gây tê tuỷ sống cho tôi nhưng cơn đau vẫn dữ dội. Tôi đau tới chết đi sống lại mới thấm thía câu nói:" Cửa đẻ là cửa tử. "