Chú Ơi Lên Giường Nào

Chương 203: Im Lặng.


trước sau

Dù rất tò mò, nhưng tôi cũng không thể mở lời trước.

Mất mười lăm phút để di chuyển tới các vùng khó khăn, sau khi đến từng nhà trao quà và ủng hộ thì chúng tôi có ghé qua nhà Tuấn, cậu nhóc ngày hôm qua vẽ tranh chân dung tôi.

Đó là một căn nhà lụp xụp lợp mái ngói, chỉ nhỏ vỏn vẹn mười hai mét vuông, tường được sơn bằng một lớp sơn trắng đã ố màu một cách cũ kỹ, một vài chỗ đã bong ra một mảng rất to, lộ cả gạch và xi măng bên trong.

Bà nội của Tuấn tuổi đã cao, mái tóc đã bạc màu, nhìn những vết nhăn trên gương mặt bà, tôi đoán bà đã ngoài bảy mươi.

Bà vừa thấy khách tới thăm liền rất hiếu khách mà mời mọi người vào trong nhà rồi pha mời nước.

Trên chiếc bàn nhỏ xập xệ chỉ có hai cái ghế ngồi. Mọi người nhường cho trưởng đoàn ngồi rồi tất cả mọi người đều phải đứng.

Trò chuyện một lúc thì bà nội Tuấn rơm rớm nước mắt kể về hoàn cảnh khó khăn của hai bà cháu, ba mẹ Tuấn mất sớm vì tai nạn nghề nghiệp để lại hai bà cháu dựa vào nhau mà sống tiếp.

Hằng ngày, bà Tuấn nhặt ve chai để bán đi kiếm tiền cho cháu đi học, ngày thì mò cua bắt ốc để bán, nhưng vì bà đã có tuổi nên không còn sức để làm mấy việc đó nữa. Tuấn tuy còn nhỏ nhưng đã biết cách giúp đỡ bà, mỗi khi đi học về cậu bé hay mò cua bắt ốc và đi nhặt ve chai để giúp bà bán lấy tiền. Có những ngày hai bà cháu không có tiền mà phải nhịn đói, chỉ nương tựa vào những tấm lòng hảo tâm, thỉnh thoảng có xuống khuyên góp gạo thức ăn cho hai bà cháu.

Tôi nghe mà cảm động rơi nước mắt, bất chợt tôi nhớ ra nãy giờ không thấy Tuấn đâu mà chỉ có bà nội Tuấn ra tiếp chuyện với chúng tôi. Quá tò mò tôi buột miệng hỏi:

"Bà ơi, Tuấn đâu rồi ạ? "

Khi tôi hỏi tới Tuấn, sắc mặt bà trở nên nặng nề hẳn đi, bà lắp bắp nói:

"A.. Tuấn... cháu nó đang sốt nên đang nằm trong buồng. "

Không hiểu sao khi nghe giọng bà run rẩy mà lòng tôi nóng như lửa đốt. Ngay lập tức đôi chân của tôi cuống quít chạy vào trong buồng xem tình hình của cậu bé như thế nào.

Cái giường nhỏ bé xập xệ như chỉ có thể chứa được một người nằm. Tuấn nằm trên giường, đôi mắt em nhắm nghiền lại, gương mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi.

Linh cảm của tôi mách bảo có điều chẳng lành, tôi vội tiến đến gần em, đưa tay cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé và gầy guộc của em, mà sao cảm thấy lạnh ngắt.

Tôi đưa tay sờ trán Tuấn thì thấy sốt hầm hập, nóng như này cũng phải 38-39 độ.

Lúc này cả đoàn đã tụ tập quanh giường Tuấn, thấy sắc mặt tôi khó coi, mọi người gặng hỏi:

"Sao thế? "

Tôi nhíu mày nhìn bà Tuấn đang lững thững đi từng bước vào, người già rồi nên di chuyển có phần chậm chạp.

"Cháu nó sốt từ đêm qua, có cô hàng xóm cho thuốc nhưng uống không đỡ. "

Tôi cắn môi nhìn Tuấn mà xót xa.

Bỗng, hàng lông mi em động đậy, đôi mắt em từ từ mở ra, nhìn thấy tôi, em có chút
ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, em mấp máy đôi môi mình thều thào nói:

"Cô a... "

Tôi vội nắm lấy tay Tuấn, tôi có cảm giác đây không phải một cơn sốt thông thường.

"Cô đưa cháu đi bệnh viện nhé? "

Thằng bé thấy tôi lo lắng như vậy, chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu:

"Kh...ông sao...a... cháu chịu được. "

Chịu được? Làm sao thằng bé yếu ớt như thế có thể chịu nổi chứ. Bà nội của Tuấn đứng cạnh cũng thở dài.

"Cháu nó hay ốm lắm, nhưng nhà tôi không có điều kiện để cho cháu đi khám. Mỗi khi cháu trái gió trở trời, tôi chỉ biết ở nhà đánh gió cho nó... "

Vậy là thằng bé đã phải chịu cơn sốt như thế này trong một thời gian dài ư? Không thuốc men? Trong lòng tôi dâng lên một hồi chua xót.

"Cô ơi... cháu đau quá... "

Tuấn bỗng nhăn mặt, sắc mặt xanh xao chuyển thành tím ngắt rồi trắng bệch, cháu đưa tay lên bụng, mồ hôi chảy thành dòng.

"Cháu đau bụng? Cháu đau ở đâu? "

Nhìn thằng bé nhăn mặt mà lòng tôi đau như cắt, tôi chắc chắn rằng đây không phải là một cơn đau bình thường.

Tuấn bắt đầu thở dốc, thằng bé trở mình ôm lấy cái bụng quặn đau, cả người co quắp lại.

"Đau... đau..."

"Em ngồi dịch sang một bên để anh kiểm tra. "

Giọng nói trầm thấp vang bên tai tôi, ngẩng mặt lên là khuôn mặt của người đàn ông ấy. Giọng nói của anh như làm tôi bớt lo lắng hơn, tôi lập tức ngồi lùi xuống một chút để nhường chỗ cho anh.

Người đó ngồi xuống, đưa tay ấn vào bụng thằng bé mấy cái, nó liền giãy nảy lên:

"A... đau... đau. "

Cơn đau này không hề bình thường một chút nào, không hiểu sao trong lòng tôi khó chịu vô cùng, đang định nói anh nhẹ tay thì anh ta đã bế thốc thằng bé lên tay mình rồi nói:

"Không ổn rồi, thằng bé bị viêm ruột thừa, cần cấp cứu. "

"Hả? "

Trong giây phút đó, cả đoàn chúng tôi đều kinh ngạc tới mức mở to mắt nhìn nhau. Còn bà nội của Tuấn thì tụt huyết áp rồi ngất luôn ngay tại chỗ.

"Tôi sẽ đưa thằng bé tới bệnh viện của tỉnh, mọi người cứ di chuyển đi. Mọi thứ để tôi lo. "

Anh chỉ nói một câu như vậy rồi chạy ra ngoài. Bên ngoài căn nhà lụp xụp, không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe oto đen bóng đỗ sẵn ở đó, người ấy bế Tuấn trên tay rồi vội vào trong xe. Chiếc xe ngay lập tức di chuyển.

Tôi thất thần, chỉ biết đứng yên một chỗ, chân như bị đeo chì, không biết phải làm sao, điều tôi có thể làm vào lúc này là cầu nguyện bình an đối với Tuấn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện