Chú Ơi Lên Giường Nào

Chương 28


trước sau

Bốn giờ sáng, tôi tỉnh dậy trong khi trời vẫn nhá nhem tối.

Hôm nay tôi phải thức dậy rất sớm và có mặt tại sân bay trước năm rưỡi. Đồ đạc hôm qua tôi đã sắp hết vào vali.

Tôi mở tủ quần áo, chọn một bộ váy voan hoa nhí màu hồng phấn rồi trang điểm nhẹ nhàng. Xong xuôi, tôi đứng trước gương ngắm mình, quả thật, thứ khiến tôi tự hào nhất chính là việc sở hữu một làn da trắng xứ, bộ váy do Trang chọn càng tôn lên nước da của tôi, tôi vui vẻ xoay một vòng trước gương rồi chỉnh lại mái tóc của mình. Đúng lúc này, điện thoại tôi reo chuông, là số của chú, tôi lập tức bấm nghe.

"Vy xuống đi, chú tới rồi. "

Giọng nói trầm ấm của chú vang lên ở đầu giây bên kia khiến cho tim tôi lỗi mất một nhịp. Tôi nhanh chóng đáp:

"Dạ, cháu xuống ngay."

Tôi vui vẻ cúp máy, cầm chiếc vali bước xuống cầu thang.

Dưới nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng để tôi cầm đi, bố mẹ tôi ngồi trên ghế sofa, gương mặt hai người vẫn hiện lên vẻ lo lắng. Tôi nhón chân thật nhẹ nhàng từ đằng sau bước tới rồi giang hai tay ôm cả bố mẹ khiến cho hai người đều bất ngờ quay lại phía sau.

"Bố mẹ cứ yên tâm, con biết chừng mực mà. Bố mẹ cứ tin tưởng con. "

Thấy tôi nói vậy, đầu lông mày mẹ tôi mới chịu giãn ra, bố tôi nhìn tôi bật cười.

"Ừ con kiểm tra lại đồ đạc xem có thiếu gì không, Hoàng đang đợi ở cửa rồi đấy, đi chơi vui vẻ con nhé. "

"Dạ, con kiểm tra kỹ rồi bố ạ, bố mẹ cứ yên tâm. Vậy con xin phép con đi, con chào bố mẹ. "

Tôi vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ rồi bước ra ngoài, lúc này bầu trời đã chuyển sang màu xanh lam nhàn nhạt, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước tiếp. Bóng dáng cao lớn của chú ở cổng đập vào mắt tôi, bên cạnh chú là một chiếc xe limousine đen bóng, như mọi khi chú vẫn mặc một bộ vest được cắt may tinh tế, có điều hôm nay còn đeo cả kính râm, trông nhìn ngầu không chịu nổi. Tim tôi khẽ đập thình thịch, mà mũi chú cao thật, khuôn mặt góc cạnh thực sự hợp với chiếc kính râm chú đang đeo.

Chú nhìn tôi mỉm cười rồi nắm tay tôi, xách giúp tôi vali, má tôi bắt đầu nóng rực, dạo gần đây không hiểu sao cứ ở gần chú là tim tôi càng lúc càng đập loạn xạ, có lẽ do tình cảm giữa chúng tôi đã tiến triển tới một mối quan hệ khác nên tôi mới có biểu hiện như thế.

Tôi nhanh chóng bước vào trong xe ngồi cạnh chú, chú vẫn nắm tay tôi rất chặt không buông. Tay đôi đặt cạnh tay chú, một bên nước da trắng, một bên nước da ngăm, điều này khiến tôi thích thú tới mức bật cười.

"Sao lại cười? "

Tôi lắc đầu đáp:" Không có gì. "

"Hôm nay Vy rất xinh. "

Cứ mỗi lần chú khen là tim tôi lại đập bất chấp cả nhịp điệu, mặt bắt đầu nóng bừng. Thế nhưng tôi vẫn kiềm chế và tỏ ra lạnh lùng không nói gì, trong lòng thì sướng điên lên được ấy.

Xe lăn bánh được một lúc, tôi bỗng dưng mệt mỏi dựa vào vai chú, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ có lẽ do đêm qua tôi háo hức cho ngày hôm nay quá nên nằm trằn trọc mãi không ngủ được.

"Cháu hơi buồn ngủ, khi nào tới chú gọi cháu nhé. "

"Ừ.. ừ hừm."

Không hiểu sao nghe giọng chú có vẻ khàn khàn, nhưng thôi tôi cũng không để ý, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tới năm giờ mười lăm, xe có mặt tại sân bay, chú lay lay bờ vai của tôi. Tôi lơ mơ tỉnh dậy mới phát hiện mình đã gục xuống đùi chú nằm từ bao giờ không hay. Tôi thấy xấu hổ nên lập tức bật dậy, chắc chú tê chân lắm... Ơ nhưng mà...

Trời ạ!

Cái thứ đàn ông đang phập phồng dưới lớp quần kia đập vào mắt tôi, tôi đỏ mặt lập tức chạy ra khỏi xe. Bấy giờ tôi mới phát hiện ra... chiếc váy này tuy rất kín nhưng lại có phần cổ chữ v, nên khi tôi nằm xuống sẽ lộ hết cả bên trong...

Trời ơi! Vy ơi là Vy!!!

Chú bước ra sau tôi, hình như cũng biết tôi vừa phát hiện ra 'cái ấy' nên cũng có vẻ gượng gạo. Tôi không dám nhìn chú mà cứ thế chạy vào bên trong sân bay nội bài, chú rảo bước theo phía sau tôi.

Tới nơi, tôi không thấy Kai và Trang đâu nên lấy điện thoại gọi Kai.

"Anh tới chưa? "

"Xin lỗi Vy, xe anh tự dưng bị nổ lốp giữa đường mà quên không mang lốp dự trữ, cũng
không có hàng sửa xe nào quanh đây, haizzzz, em cứ đi trước đi vậy. "

Tôi cúp máy Kai, bày ra gương mặt thất vọng rồi gọi cho Trang.

"Xin lỗi Vy, mẹ tao lại bắt tao đi xem mặt nữa rồi, huhu, để khi khác tao bù nhé, chúc mày có chuyến đi vui vẻ. Thôi tao phải cúp máy đây, mẹ tao gọi rồi, thế nhé. "

"Này... Này.. "

Tôi chưa kịp nói gì thì đầu giây bên kia đã truyền tới tiếng tút tút. Tôi chán nản dựa vào ghế thở dài.

Thấy tôi buồn thườn thượt, chú đưa tay ra cầm lấy tay tôi xoa xoa như an ủi.

"Vy đừng buồn, chú nhất định sẽ khiến cho Vy vui. "

Dạo này chú rất hay cầm tay tôi, hết mân mê rồi xoa xoa hệt như đang trân trọng thứ bảo vật quý giá trong tay vậy. Bàn tay của chú rất lớn, tay tôi như lọt thỏm trong lòng bàn tay ấy vậy. Mỗi khi chú cầm tay, dù tâm trạng có tồi tệ thế nào tôi cũng lập tức quên đi.

Tôi mỉm cười gật đầu, tới giờ, tôi và chú lên máy bay, lần này tôi rút kinh nghiệm không ngủ nữa. Tôi và chú ở trên máy bay nói chuyện phiếm, sau đó cùng nhau chụp ảnh.

Tới khoảng bảy giờ chúng tôi có mặt tại Đà Nẵng, tôi đi theo chú tới một khách sạn ở gần biển, không gian ở đây khiến tôi vô cùng thoải mái, bầu trời quang đãng, không khí trong lành, biển xanh và cát vàng.

Tôi ngồi dựa vào ghế chờ chú lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân, nhưng hình như thủ tục rất rườm rà, tôi thấy chú nói chuyện với cô lễ tân tới cả chục phút, sau đó lại đi gọi điện cho ai đó rồi cúp máy quay lại nói chuyện với lễ tân. Tới hai mươi phút sau, chú bước tới chỗ ngồi của tôi, gương mặt tràn đây lo lắng.

"Vy ơi, chỉ còn một phòng thôi. Chú xin lỗi. "

Tôi kinh ngạc trợn mắt nhìn chú.

"Hả??? "

Đồng thời, tôi quay ra nhìn chị lễ tân, chị ấy cũng cúi đầu nhìn tôi với vẻ mặt ái ngại.

"Hôm qua, chú có nhờ thư ký đặt phòng, nhưng cô lễ tân lại bảo hệ thống bên khách sạn đột ngột bị lỗi nên chỉ hiện thị có một phòng được đặt, những phòng còn lại đã có người hết rồi... Vy chú xin lỗi.... "

Tôi vẫn mở căng hết con mắt nhìn chú trong trạng thái há hốc mồm.

"Vậy.... vậy mình đi khách sạn khác có được không? "

Chú nắm tay tôi, dương đôi mắt đẹp ấm áp nhìn tôi.

"Vy xin lỗi cháu, chú đã bảo người ta kê hai giường trong một phòng, và lại.. Đây là phòng đôi, sẽ có hai nhà tắm và rất rộng rãi, giống như hai phòng gộp lại vậy.... Hơn nữa, căn phòng này rất đặc biệt... "

Chú thành khẩn như vậy, tôi cũng khó xử khi từ chối, tôi đành thở dài gật đầu.

"Thôi được rồi, nhưng mà chắc cháu sẽ không nói với bố mẹ chuyện này. Chú với cháu giữ bí mật nhé, không bố mẹ cháu giết cháu mất. "

Chú nhìn tôi mỉm cười, đưa tay ra móc ngoéo.

"Chú hứa. "

Tôi mỉm cười đưa tay ra ngoắc tay với chú.

Tôi và chú lên nhận phòng, khi bước vào tôi cực kì bất ngờ, căn phòng vô cùng rộng rãi và được trang trí theo phong cách châu âu. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, nghe nói tầng này chỉ có duy nhất hai phòng, trần của căn phòng này thay bằng một lớp kính, ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh ngoài kia.

Tôi sung sướng nhảy lên giường nằm, đan hai tay trước bụng mỉm cười ngắm nhìn bầu trời quang đãng trên kia.

"Thấy thế nào? Thích không? "

Tôi mỉm cười gật đầu.

"Dạ thích ạ. "

Hai chiếc giường được xếp cạnh nhau và cách nhau một khoảng ba bước chân, chú đưa tay ra nắm lấy tay tôi, cả hai chúng tôi cùng ngắm nhìn bầu trời trước mặt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện