Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 39


trước sau

Chương 39
Edit fb Độc tem


"Dỗ nó hả?''
Không phải chỉ là hai con mèo nhà hàng xóm náo loạn chút thôi mà, sao anh lại quan tâm dữ vậy?
Nguyễn Chỉ Âm thấy hơi quái quái, ngừng lại một lát, vẫn là hỏi tiếp:'' Vậy phải dỗ như thế nào?''
"Dỗ như thế nào?'' Trình Việt Lâm nghiêng mặt nhìn cô, trong đôi mắt sâu hút không rõ đang nghĩ gì, nhếch miệng lên tiếng :'' Hay là em tự suy nghĩ kỹ đi.''
Đối diện với tầm mắt của anh, Nguyễn Chỉ Âm lặng lẽ suy nghĩ rốt cục cũng ngẫm ra được gì đó.
Chẳng lẽ anh đang nói chính bản thân anh??
Nhưng mà ..... Anh đang không vui chuyện gì chứ?
Trình Việt Lâm dời tầm mắt không nói gì nữa, tâm trạng vẫn còn rất tệ.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn chằm chằm vào người đàn ông quái lạ, sau một hồi trầm ngâm, cô thở dài lên tiếng :''Trình Việt Lâm''.
Ánh mắt hờ hững của anh nhìn lại.
Nguyễn Chỉ Âm đến bên cạnh anh ngồi xuống.
Hai người nhìn nhau mấy giây, cô thử vươn tay ra, trong lúc người đàn ông đang ngây người — bèn nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Anh không thích xịt nước hoa, nên trên người cũng chỉ có mùi hương tươi mát rất dễ chịu của sửa tắm.
Cô vùi đầu trong ngực người đàn ông, tư thế này không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh nhưng Nguyễn Chỉ Âm lại có thể nhận ra dáng vẻ cứng đờ của anh.
Cô bật cười, tiếp đó dịu dàng nói:''Như này cũng xem là đang dỗ anh nhỉ, vậy anh còn tức giận nữa không?''
Sau khi lấy lại phản ứng, người đàn ông vẫn rất  bình tĩnh, rũ mắt nhìn người trong lòng ngực, khuôn mặt không còn lãnh đạm như trước mà dịu dàng hơn hẳn.
Còn cô thì vỗ nhẹ lưng anh trông cứ như đang dỗ dành một đứa nhóc vậy.
Thế nhưng dù là như thể, cũng xoa dịu tâm trạng chua xót ban đầu của anh ...... Rất nhiều.
" Nguyễn Anh Anh, em lại muốn chiếm tiện nghi của tôi à?''
Trình Việt Lâm cười cợt, trước khi cô trả lời đã bổ sung ngay:''Nhưng mà, tôi đặt biệt cho phép em làm vậy.''
Nguyễn Chỉ Âm ngước mặt nhìn anh, đối diện là đôi mắt đầy ý cười nhàn nhạt.
Coi như đã khôi phục dáng vẻ ngày thường.
Tuy vẫn là giọng điệu kiêu ngạo thường gặp nhưng không hiểu sao trong lòng Nguyễn Chỉ Âm lại xẹt qua một tia ngọt ngào.
Nếu như anh vẫn muốn dỗ dành, thật ra chuyện dỗ dành này với cô mà nói......cũng không không chấp nhận mấy.
Cô ngồi thẳng dậy, cười nhìn anh, giọng nói ấm áp :'' Vừa rồi sao lại tức giận vậy?''
" Không có gì." Người đàn ông hờ hững đáp.
Thấy anh nói vậy, cô nhíu mày bắt bẻ:''Anh luôn nói tôi phải xả hết cảm xúc trong lòng, sao tới lượt anh lại ngang bướng vậy chứ?''
" Vì tôi cũng không nhịn trong lòng như em, không phải đã để em biết tôi đang giận hay sao.'' Trình Việt Lâm nhẹ mấp máy môi, vừa cười xoa đầu cô :'' Nguyễn Anh Anh, lo học tập đi.''
Nguyễn Chỉ Âm bất đắc dĩ thở dài, chớp mắt nói:''Nhưng tôi không biết lần sau anh sẽ tức giận nữa không?''
Người đàn ông khoanh tay, cong môi nhìn cô :'' Chỉ cần em nhớ thân phận đã kết hôn của mình thì tính tình cũng tôi lẽ nào lại không tốt?''
Anh lại có thể hợp lí hợp tình khen ngợi tính tình của mình, dáng vẻ này thật khiến cho Nguyễn Chỉ Âm cạn lời.
Chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng cũng may là đang ở nhà, chứ ở bên ngoài cũng không biết có tém tém lại không nữa.
Thấy cảm xúc kỳ lạ kia của anh đã tan biết, Nguyễn Chỉ Âm chuyển hướng đề tài:'' Tuần sau anh có bận gì không?''
Ánh mắt chứa đầy sự tò mò của anh nhìn sang, cô tiếp tục giải thích: " Chu Hồng Phi kết hôn, có gửi thiệp mời cho tôi.''
Đối tượng kết hôn đương nhiên chính là cô Giang lần trước đã chạy khỏi bữa tiệc đính hôn của Tưởng An Chính.
" Kết hôn? " Trình Việt Lâm nhướng mày qua loa, tựa như hơi bất ngờ.
"Ừa.'' Nguyễn Chỉ Âm gật đầu sau đó lại nói "Nếu anh bận thì tôi đi với Cố Lâm Lang vậy.''
Sở dĩ nói với anh chuyện này cũng chỉ là vì muốn nói rằng cô và Chu Hồng Phi không có quan hệ gì cả.
Bởi vì lần trước còn bị người đàn ông này cảnh cáo một câu.
Dựa theo lời nói của Diệp Nghiên Sơ, khi chưa nắm chắc được trong tay thì không được để xảy ra bất kỳ hiểu lầm dư thừa nào.
Trình Việt Lâm nghe vậy, nhấp môi, thản nhiên nói: "Không bận gì, tôi đi với em.''
Tuy rằng đối phương sắp kết hôn rồi, cũng không chắc có phải tình địch hay không nhưng anh vẫn phải đích thân đi giám sát mới an tâm được.
——
Một khúc nhạc đệm xen qua.
Hôm sau, hai người đi làm theo thường lệ.
Vừa đến công ty, Nguyễn Chỉ Âm lập tức cầm tài liệu đến văn phòng của Qúy Dịch Quân để thương lượng chuyện hợp đồng tài trợ mới với anh.
Dự án Bắc Thành dù sao cũng là miếng thịt béo bở, nếu Nguyễn thị đã thong thả chuyện hợp tác với Lâm Hằng, thì Nghiêm gia bên kia cũng vẫn còn có ý muốn đầu tư tiếp.
Tuy rằng trước kia Nghiêm gia có tiếp xúc với Lâm Thành, nhưng lúc đó là Lâm Thành chủ động lấy lòng đối phương để xin hợp tác, mà bây giờ lại là đối phương chủ động tìm tới cửa Nguyễn Thị.
Hợp tác có thể cùng nhau hưởng lợi, nhưng Nguyễn Chỉ Âm lại không có lòng tham như vậy, vả lại lúc trước cô đã hỏi Trình Việt Lâm bên phía Lâm Hằng không có vấn đề gì cả.
Trao đổi xong chuyện công ty, Qúy Dịch Quân thuận miệng hỏi :''Con với Trình tổng dạo này ra sao rồi?''
Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười gật đầu: "Rất tốt ạ.''
Cô thấy tình hình của hai người có thể nói là đang theo chiều hướng phát triển tốt.
Thật ra từ lúc chuyển đến biệt thự tới giờ, Nguyễn Chỉ Âm đã cảm thấy hiện tại sống chung với Trình Việt Lâm đã thoải mái hơn rất nhiều so với tám năm trước.
Nghĩ đến đây, cô nhìn Qúy Dịch Quân nói:''Con vẫn luôn muốn hỏi chú, có phải chú đã biết Trình Việt Lâm từ trước rồi phải không?''
" Trên phương diện kinh doanh thì đúng là trước kia chú có đầu tư cho một công ty cậu ấy góp cổ phần, con có thể hỏi cậu ấy.'' QuýDịch Quân cười nói xong, thoáng nhìn sang  nét mặt của cô rồi nói tiếp :'' Không phải chú không nói cho con biết chỉ là cảm thấy chuyện này để cậu ấy nói với con thích hợp hơn.''
Đối phương cũng đã nói vậy, Nguyễn Chỉ Âm cũng không tiện tra hỏi nữa, chỉ có thể thay đổi đề tài.
"Vậy cổ phần của công ty, chú thật sự từ bỏ ạ?''
Ông nội cho cô phần lớn số cổ phần, mà cô lại mời Qúy Dịch Quân về hỗ trợ. Thật ra Nguyễn Chỉ Âm cũng không để ý chuyện cổ phần mấy, trước kia cũng chỉ là sợ người nhà họ Lâm giở trò.
Dù sao Nguyễn thị cũng là tâm huyết của Nguyễn Thắng Văn.
Còn Qúy Dịch Quân thì khác, anh thật sự kính trọng Nguyễn Thắng Văn như anh trai.
Nghe cô nói vậy, Qúy Dịch Quân lắc đầu :'' Âm Âm, con không cần lo lắng chuyện này, trước khi được nhà họ Nguyễn thu dưỡng chú cũng không phải con cháu nhà giàu có gì. Chú rất hài lòng cuộc sống hiện tại.''
Tuy rằng anh cũng có đầu tư đôi chút, nhưng không có si mê theo đuổi sự nghiệp giàu sang quá nhiều.
Sau khi nghe xong, Nguyễn Chỉ Âm thành tâm cảm ơn Qúy Dịch Quân :'' Trong khoảng thời gian này, chú vất vả rồi ạ.''
Quý Dịch Quân mỉm cười xua tay: "Nếu đã về nước vậy con có ý tưởng gì về hướng phát triển của công ty sau này không?''
Nguyễn Chỉ Âm cũng không chắc sẽ tiếp nhận Nguyễn thị, nhưng việc đã đến nước này, cô vẫn phải có trách nhiệm với toàn bộ nhân viên trong công ty.
Lâm Thành đảm nhận nhiều việc, có không ít dự án, bây giờ để lại một đống hỗn loạn, Nguyễn thị sau này cần phải có phương hướng chính xác hơn.
" Trong mấy nhà xưởng của công ty con còn có khá nhiều công nhân, rất nhiều người đều là nhân viên cũ đã làm việc tại nhà máy mười mấy năm, con sẽ thu xếp ổn thỏa cho họ.''
" Có một số sản nghiệp tuy rằng có thể kiếm tiền, nhưng vốn lưu động của Nguyễn thị có hạn, muốn chen chân thì e là phải tốn khá nhiều sức. Con muốn để mấy công ty con này chuyển hướng sang loại hình công thương nghiệp sẽ tốt hơn, hướng đi cụ thể còn cần phải tiếp tục tìm hiểu nghiên cứu thêm.''
Sau khi xem xét Quý Dịch Quân gật đầu: " Cũng không vội, sau khi dự án Bắc thành được đưa vào hoạt động vẫn có thể kéo dài được vài năm.''
Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười, không tỏ thái độ gì nữa.
——
Xong việc, Nguyễn Chỉ Âm tạm biệt Qúy Dịch Quân.
Sau khi ra khỏi văn phòng của đối phương, cô lấy chìa khóa xe công ty đến một nơi khác.
Lúc này, người trong nhà giam không nhiều lắm,
Nguyễn Chỉ Âm ngồi trước vách ngăn thủy tinh đợi vài phút, Triệu Băng mặc quần

áo tù nhân được cai ngục dẫn ra.
Mấy tháng trước, Triệu Băng vẫn còn là một phu nhân ăn diện đẹp đẽ,  nhưng bây giờ lại phờ phạc và đáng thương.
Triệu Băng ngồi tù đương nhiên không thể thiếu tác động của Trình Việt Lâm, nhưng cũng là trừng phạt đúng người đúng tội.
Năm đó bà ta ăn cắp mật mã tủ sắt của cha Trình, trộm tài liệu của dự án La Loan, nhưng sau khi bị bắt lại không hề khai ra kẻ chủ mưu đứng phía sau sai khiến bà.
" Nghe nói bà muốn gặp tôi.''
Nguyên nhân Nguyễn Chỉ Âm đến đây là vì Triệu Băng đã chủ động đưa ra yêu cầu muốn gặp cô, lại còn nhờ người tìm tới cô.
Cô Trình thật sự rất hiểu Triệu Băng, gần như đoán trúng tâm tư của bà ta.
Biết thời gian thăm tù có hạn.
Triệu Băng dừng một chút, trực tiếp lên tiếng:'' Phương gia muốn mang Trình Lãng đến nhà ngoại thằng bé, cô hãy thu dưỡng Trình lãng, tôi sẽ khai hết toàn bộ cho cảnh sát.''
Cũng đã bị bỏ tù lại còn muốn bàn điều kiện.
Nguyễn Chỉ Âm cười cười, lên tiếng từ chối:'' Chuyện đó không thể, Trình Việt Lâm sẽ không thu nhận Trình Lãng, nhưng tôi có thể gửi Trình Lãng cho cô của anh ấy.''
" Cô muốn cho nó xuất ngoại?''
Triệu Băng nhíu mày.
Nguyễn Chỉ Âm ừ một tiếng.
Cho Trình Lãng xuất ngoại xa cách ngàn dặm, như vậy Trình Lãng không thể đến thăm tù, đối với Triệu Băng mà nói, bà đương nhiên không bằng lòng lắm.
Nghĩ vậy, Triệu Băng thử thuyết phục Nguyễn Chỉ Âm :'' Mấy năm nay bên cạnh Trình Việt Lâm không có bất kỳ người phụ nữ nào, chẳng lẽ cô không biết? Trình Lãng tuổi còn nhỏ cũng nghe lời, cô có thể. ....coi nó là con mình.''
" Rốt cuộc Bà muốn nói gì vậy? ''
Nguyễn Chỉ Âm nhăn mặt nhìn đối phương, đây là là lần thứ 2 Triệu Băng ám chỉ với cô như vậy.
Triệu Băng hạ thấp giọng điệu:'' Tôi nghe nói, lúc Trình Việt Lâm mười mấy tuổi từng thích một cô gái, nhưng  cũng đã nhiều năm rồi, cũng có thể là nó có vấn đề .......''
Nói xong, bà lại cười nhạt nói;'' Trình Phùng Sinh vì đứa con cưng là nó mà không muốn sinh thêm đứa thứ hai, cũng không biết ông ta có hối hận hay không. Tôi gả cho ông ta nhiều năm là thế nhưng từ khi cưới về cũng chỉ muốn để tôi làm bảo mẫu cho con trai ông ta mà thôi.''
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy, cả người sững sờ.
Cô không biết cô gái mà Triệu Băng nói đến có phải là mối tình đầu kia của Trình Việt Lâm.
Qua mấy giây rũ mắt suy nghĩ, cô mới nhíu mày hỏi: " Vậy cuối cùng Trình Lãng là ai con của ai?''
Theo ý của đối phương nếu cha Trình đã không muốn sinh con nữa vậy
Trình Lãng kia làm sao xuất hiện?
Triệu Băng giống như giật mình phản ứng lại, khôi phục suy nghĩ, giận dữ nói: ''Trình Lãng là con ruột của Trình Phùng Sinh, nếu không tin cô có thể đi làm xét nghiệm ruột thịt.''
Trong lòng Nguyễn Chỉ Âm đã hiểu, như vậy rất có thể Triệu Băng đã dùng thủ đoạn gì đó để sinh ra Trình Lãng.
Có lẽ đối với Triệu Băng mà nói cha Trình không phải là một người chồng tốt, nhưng với cuộc hôn nhân có điều kiện Triệu Băng cũng có thể từ chối.
Nếu như đã tiếp nhận, thì nên đối mặt với cuộc sống sau đó.
" Nếu bà muốn vẹn toàn đôi bên, muốn để Trình Lãng định kỳ đến thăm bà, thì hoàn toàn không có khả năng.''
"Những chuyện khác, bà tự suy nghĩ đi.''
Sau khi cô Trình gọi điện đến, Nguyễn Chỉ Âm đã điều tra người em trai này của Trình Việt Lâm.
Năm nay Trình Lãng chưa tới 6 tuổi, không biết là có phải vì thân phận ở Phương gia quá lúng túng nên tính tình vô cùng hướng nội.
Triệu Băng có tội nhưng trẻ con thì không có tột, nếu Trình Tuệ đã muốn thu dưỡng Trình Lãng, cô cũng không có ý kiến gì.
Chỉ là, dù sao Trình Việt Lâm cũng có chút mâu thuẫn với Triệu Băng, mà trong lúc cha Trình gặp chuyện xấu thì Triệu Băng lại mang thai nên tới giờ Trình Việt Lâm cũng chưa từng gặp em trai của mình.
Triệu Băng muốn để cô nhận nuôi Trình Lãng sau đó định kỳ cho nó đến thăm bà ta, thật là biết suy nghĩ viễn vông.
——
Nguyễn Chỉ Âm xin nghỉ buổi chiều, sau khi gặp Triệu Băng xong, đến đón Trình Lãng đang ở cùng bảo mẫu về nhà, bảo mẫu cũng đang rất sốt ruột dường như chỉ muốn nhanh chóng vứt bỏ gánh nặng là Trình Lãng này.
Vì thế cô chỉ có thể mang Trình Lãng về nhà trước.
Trình Lãng mặc đồ yếm màu nhạt, hơi béo, đôi mắt đen bóng tròn như quả nho.
Cu cậu rất kiệm lời, im lặng ngồi trên sô pha hai tiếng đồng hồ mới rối rắm đếm đầu ngón tay, nhỏ giọng mở miệng nói câu đầu tiên với Nguyễn Chỉ Âm ——
" Chị ơi, chị sẽ đưa em đi ạ?''
Trình Lãng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết người nhà họ Phương không thích cậu lắm, cũng không phải là người thân của cậu.
Còn Nguyễn Chỉ Âm, qua quan sát một hồi lâu Trình Lãng cảm thấy chị gái không có ác ý gì với cậu.
Hơn nữa, chị gái rất xinh, lúc nãy nói chuyện với bảo mẫu cũng rất dịu dàng.
Trình Lãng không khỏi sinh ra thiện cảm với cô.
Đối mặt với ánh mắt dè dặt của Trình Lãng, Nguyễn Chỉ Âm nhấp môi không đành lòng nói dối đối phương, gật đầu: "Ừm."
" Sau này em sẽ sống với cô, cô sẽ thương em, em không cần lo lắng đâu.''
Nguyễn Chỉ Âm sống ở cô nhi viện cũng lâu nên quả thật không có sức chống cự đối với trẻ con. Hoặc cũng có thể vì cô trông rất dịu dàng nên những đứa nhóc nhỏ tuổi này luôn thích dính lấy cô.
Lần đầu nhìn thấy Trình Lãng, cô đã biết đó là một cậu nhóc đơn thuần.
Triệu Băng nuôi dưỡng cu cậu trở nên thế này không biết là tốt hay xấu nữa.
Nghe Nguyễn Chỉ Âm nói vậy, Trình Lãng có chút thất vọng, lông mi thật dài rũ xuống, ỉu xìu đáp lại:'' Dạ.''
Ngoài cửa truyền đến tiếng động mở cửa ——
Hính dáng Trình Việt Lâm xuất hiện ở cạnh cửa.
Nguyễn Chỉ Âm đã gửi tin nhắn wechat nói buổi chiều có việc trước, không để anh đi đón cô nữa.
Trước kia đôi khi cô cũng sẽ hẹn người khác đi dạo phố, lúc Trình Việt Lâm nhận được tin nhắn không suy nghĩ nhiều cho tài xế trực tiếp lái xe về biệt thự.
Người đàn ông cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay, tùy tiện kéo cà- vạt xuống, cởi bỏ dáng vẻ lạnh nhạt khi làm việc.
Anh nhàn nhã bước đến cầu thang, chuẩn bị về phòng ngủ thay quần áo trong nhà trước rồi xuống lầu lần nữa.
Nhưng chưa đi được 2 bước đã phát hiện không khí trong phòng khách không đúng lắm. Vừa xoay đầu tầm mắt uể oải đã đối mặt với một ánh mắt đầy sợ hãi của Trình Lãng.
Mắt to nhìn mắt nhỏ, không khí ngưng đọng vài giây.
Sau đó, người đàn ông nhăn mặt nhìn sang Nguyễn Chỉ Âm đứng bên cạnh.
"Ồ, Nguyễn Anh Anh, em đây là ——"
'' Làm một đứa con trai cho tôi?''


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện