Chương 45
Edit Độc tem
Dòng trạng thái được biên tập rất lâu, Nguyễn Chỉ Âm gửi lên wechat dưới cái nhìn chăm chú của Trình Việt Lâm.
Gửi xong, anh cũng không muốn nhìn người khác bình luận chỉ yên lặng nhấn like cho cô. Tâm trạng vui vẻ dọn dẹp túi bánh quy trên bàn rồi ung dung tự tại về phòng tắm rửa.
Rõ ràng đang lệch múi giờ trong nước mới rạng sáng, nhưng không lâu sau có không ít người đã nhấn like trạng thái mới của cô.
Trong group wechat, Diệp Nghiên Sơ gửi tin nhắn đến đầu tiên.
[ @Nguyễn Chỉ Âm, người bạn này mấy tiếng trước không phải còn nói đang rối rắm lắm ư? Bây giờ trên trang cá nhân của chỉ là sao đây ta?]
Nhớ đến tâm trạng lúc sẩm tối Nguyễn Chỉ Âm bất giác cảm thấy hơi lúng túng. Cô mấp máy môi cười, gõ chữ trả lời --
[ Thì là, đời người luôn có những hành động khiến người ta bất ngờ mà.]
Ví dụ như Trình Việt Lâm bất ngờ thổ lộ làm cô không kịp chuẩn bị.
Diệp Nghiệp Sơ [ Vì thế?]
Nguyễn Chỉ Âm [ Có thể xem như là, theo đuổi thành công rồi.]
Tuy người bày tỏ là anh, nhưng kết quả cũng như nhau thôi. Hơn nữa hai người là dùng thân phận đã kết hôn để yêu nhau, cho nên quan hệ của hai người giống như có thêm một tầng bảo vệ nữa.
Cảm giác này, cũng rất . . . . . Kỳ diệu.
Cố Lâm Lang [ Như cậu gọi là gì nhỉ, lẽ nào là đánh bừa mà trúng luôn chân mệnh thiên tử? Trong đám tang của ông Nguyễn tớ đã cảm thấy Trình Việt Lâm có gì khác khác, không phải anh ta đã ủ mưu trước rồi chứ?]
Nhận được tin nhắn này Nguyễn Chỉ Âm hơi nhíu này im lặng suy nghĩ.
Chuyện đổi chú rể, cô cũng không có chuẩn bị, đương nhiên không thể là âm mưu của Trình Việt Lâm được.
Nhưng sau này.......
Trong lúc cô đăm chiêu suy nghĩ, tiếng nước tí tách trong phòng tắm đã ngừng lại.
Trình Việt Lâm vừa tắm rửa xong bước ra, thấy Nguyễn Chỉ Âm ngẩng đầu lẳng lặng nhìn mình đắm đuối.
" Sao vậy?"
Anh giơ tay dùng khăn mặt lau mái tóc ngắn ẩm ướt, sau đó nghiêng đầu đối mặt với cô.
Nguyễn Chỉ Âm hơi ngây người lắc đầu: "Không có gì.''
Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy nếu bây giờ cô hỏi anh ngay thì có vẻ như cô đang nghi ngờ anh.
Bỏ qua chuyện này, cô nhìn người đàn ông cười:'' Hôm nay anh lên giường ngủ đi.''
Vóc người anh cao lớn, ép mình nằm trên sô pha chật hẹp, đôi chân dài không thể duỗi thẳng sao mà ngủ ngon được.
Trình Việt Lâm nheo mắt liếc sang cô " Em là muốn chen chúc với anh à?''
Tuy có một giây suy nghĩ khác lóe lên nhưng anh vẫn không cho rằng lời này của Nguyễn Chỉ Âm là có ý mời gọi sâu xa gì cả.
Nguyễn Chỉ Âm mấp máy môi nói:''Em ngủ sô pha. "
Dứt lời, đối mặt với đôi mắt trầm tĩnh của người đàn ông, cô không thể không giải thích: "Em không có ý gì khác, chỉ là em...... sợ mình ngủ không sâu sẽ ảnh hưởng tới anh.''
Nguyễn Chỉ Âm không nghĩ nhiều, trước kia mỗi cuối tuần Diệp Nghiên Sơ đều sẽ đến nhà cô ở lại, khi đang ngủ mà phát hiện bên cạnh có người nửa đêm cô sẽ tỉnh giấc.
Cô cũng từng đi bệnh viện, bác sĩ nói có thể là do khi còn bé cô bị lừa bán nên hình thành phản ứng phòng bị đến nỗi khi ngủ trong tiềm thức cô vẫn còn rất cảnh giác.
Hơn nữa bây giờ lại còn đang ở một nơi xa lạ như khách sạn.
Lúc còn cô nhi viện có tốt hơn chút cho dù thỉnh thoảng cũng sẽ tỉnh giấc nhưng không lâu sau lại ngủ tiếp. Nhưng sau khi về Nguyễn gia mặc dù ngủ một mình nhưng cô cũng thường xuyên bị mất ngủ cả đêm.
Nguyễn Chỉ Âm luôn cảm thấy con người mình không được hoàn thiện. Cô tự thấy mình có một số thiếu sót ngay cả Cố Lâm Lang và Diệp Nghiên Sơ cũng không biết.
Nghĩ vậy, cô nhẹ giọng nói: " Xin lỗi.''
Thật ra cô rất không muốn để lộ những thiếu sót của mình cho người khác biết nhưng cũng không muốn anh hiểu lầm bất kì chuyện gì.
Trình Việt Lâm đứng dậy thở dài xoa đầu cô : "Ngốc, xin lỗi gì với anh chứ?.''
" Sô pha cũng rất được, cũng đâu phải chưa từng ngủ đâu, một người đàn ông như anh ngủ đâu chả được, em về phòng ngủ sớm đi ngày mai còn đi ra đảo.''
Thái độ rất là bình thản.
Nguyễn Chỉ Âm thở phào nhẹ nhõm, một lát sau cuối cùng không tranh nữa, gật đầu đi về phòng ngủ.
Vừa đi được hai bước cô lại đột nhiên quay đầu lại nói "A Lâm."
"Hả?''
"Ngủ ngon."
Trình Việt Lâm cười: "Ngủ ngon.". . . . . .
Chỉ là lời chúc ngủ ngon đơn giản lại có thể làm cho tâm trạng người ta cảm thấy an lòng.
Nguyễn Chỉ Âm tắm rửa xong lên giường nằm, rồi lại nhìn về phía cửa phòng, sau đó đắp chăn nhắm mắt ngủ.
Không biết có phải vì ở trong hoàn cảnh không quen thuộc lại vừa trải qua cảm xúc lên xuống mạnh mẽ.
Đêm nay, Nguyễn Chỉ Âm lại mơ thấy giấc mơ mà hồi nhỏ cô thường thấy.
Trong cốp xe chật hẹp tối tăm. thân hình nhỏ bé của cô chen chúc trong không gian ngột ngạt, đầu óc choáng váng nặng nề.
Không biết qua bao lâu sau, cô mơ màng bị ai đó ôm lấy giao sang tay một người khác.
Mùi vị xa lạ trên người đối phương làm cho cô vùng vẫy muốn đứng lên theo bản năng. Nhưng cánh tay ngắn ngủn căn bản không có sức lực chỉ có thể bị ép chặt trong ngực.
Đường núi xa lạ khiến cô vô cớ sợ hãi hơn, cô vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó, sau đó túm được một khúc cây gần đó.
Ngửi được mùi hương gỗ thông hơi quen thuộc kia, nét mày đang nhíu chặt của Nguyễn Chỉ Âm giãn ra, cả người dần dần thả lỏng, nhưng lại không buông bàn tay đang nắm chặt kia ra.
Trình Việt Lâm im lặng rũ mắt nhìn cánh tay bị cô nắm chặt không buông, chỉ đành mỉm cười tay kia giúp cô lau đi dòng mồ hôi trên trán.
--Hôm sau,sắc trời rạng rỡ ánh mặt trời chiếu vào gian phòng.
Trên chiếc giường mềm mại, cô gái vẫn còn ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, hai người dựa sát vào nhau rất gần gũi.
Hai chú chim bay tới từ bờ biển xa xa, cuộn ra vài đường quỹ đạo xoắn ốc trên bầu trời xanh thẳm, đậu trên lan can sân thượng đối diện biển.
Chỉ thế đã đánh thức Nguyễn Chỉ Âm.
Cô dụi dụi mắt, mắt mở ti hí lại bị ánh sáng rạng rỡ từ cửa sổ làm cho mất tập trung.
Đợi đến lúc khôi phục tinh thần mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô ngơ ngẩn quay đầu, sườn mặt thanh tú quen thuộc phóng đại trước mắt cô, mí mắt nhắm chặt, mi tâm giãn ra dáng vẻ lạnh lùng thường thấy cũng không còn.
Nguyễn Chỉ Âm không biết tại sao Trình Việt Lâm lại xuất hiện trên giường trong phòng ngủ, nhưng tình cảnh trước mắt lại là bản thân cô lại đang siết chặt lấy tay của người ta.
Một bàn tay còn bị đối phương đè xuống, cô cố gắng xoa dịu tâm trạng, cẩn thận từng chút từng chút rút bàn tay đang nắm lấy anh về.
Một lần, hai lần, ba lần.
Ngay tại lúc sắp thành công, hàng mi dày của người đàn ông bất ngờ rung động. Sau đó đôi mắt sâu lắng đen hút từ từ mở ra.
Tầm mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Chỉ Âm.
Trình Việt Lâm nhìn động tác của cô, cười nói: " Sao thế, Ngoài miệng nói bản thân ngủ không sâu, đến lúc ngủ mơ thì lại muốn ôm anh ngay tức khắc.''
Hôm qua chỉ là muốn xem cô ngủ như thế nào, kết quả bị túm lại. Sợ giằng co sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của cô nên anh đành phải thuận theo cô, lần này không thể trách anh được.
Nguyễn Chỉ Âm bị người đàn ông nhìn chằm chằm cảm thấy hơi chột dạ nói cho cùng thì chính cô cũng đã nói những lời này.
Cảnh tượng trong mơ đêm qua đã không còn đọng lại bao nhiêu, cô rũ mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt, đôi mày thanh tú nhíu lại cô cũng khá bất ngờ sao bản thân lại có thể ôm tay anh ngủ thẳng tới bây giờ.
"Chắc là, anh là trường hợp ngoại lệ.'' Nguyễn Chỉ Âm nhơi cau mặt lẩm bẩm nói " Có thể là em rất thích anh nên cho dù là ở trong mơ cũng không muốn buông tay anh?''
Biểu cảm trên mặt cũng rất nghiêm túc.
Em, thích anh lắm.
Trình Việt Lâm nghe vậy nhướng mày, lược bỏ những thứ không cần thiết lặp lại một lần nữa, khóe môi cong lên nhàn nhạt, sau đó rất tỉnh táo hỏi:'' ồ, vậy mấy ngày trước sao lại giận dỗi?''
Anh hỏi chính là chuyện vài ngày trước Nguyễn Chỉ Âm cứ thái độ lảng tránh, mặc dù đã bảy tỏ xong hết nhưng dù sao anh cũng phải biết vì sao cô lại trở nên như vậy.
"Ai bảo anh nói mình có mối tình đầu.'' Nguyễn Chỉ Âm nhỏ giọng than thở, sau đó rũ mắt ngập ngừng giải thích " Em sợ anh kích động mới lấy em, em không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa.''
Cô từng thấy một đứa bé có tính cách ương bướng ít nói được nhận nuôi, không bao lâu sau lại bị người nhận trả về cô nhi viện với lí do '' quá phiền phức''.
Cũng từng thấy bà lão ở vườn trái cây bên cạnh, bà thường xuyên mang trái cây cho các em bé trong cô nhi viện, sau đó bà được con trai đón lên thành phố lớn rồi lại bị con dâu đưa về với lí do 'phiền phức'.
Phiền phức, luôn là điểm khởi đầu làm cho người với người dần xa cách, cô không muốn gây thêm phiền phức cho ai.
Trình Việt Lâm nhìn khuôn mặt buồn bả của cô, ngón trỏ xoa nhẹ trên chóp mũi của cô, rồi dịu dàng nói:''Nguyễn Anh Anh, anh đã nói rồi, không cần phải đòi hỏi sự hoàn hảo, trước mặt anh dù là vui vẻ hay tức giận cũng không cần đè nén cảm xúc của bản thân.''
Cô không muốn làm phiền đến ai, lại luôn lấy những tiêu chuẩn hoàn mỹ ra bó buộc chính bản thân mình, anh hy vọng có thể để cô tùy hứng hơn.
Ánh mắt sâu sắc của người đàn ông bên cạnh rất nghiêm túc như là nhìn thấu cả đáy lòng cô.
Nguyễn Chỉ Âm hơi ngẩn ngơ, trầm ngâm một lát rồi khẽ cười nói: "Có lẽ là em sợ...... lộ ra nhiều khuyết điểm sẽ khiến người bên cạnh không thích.''
"Vậy trong mắt em, trên người anh không có khuyết điểm?'' Trình Việt Lâm cười hỏi cô.
Nguyễn Chỉ Âm sửng sốt, cũng không thể
" Nếu anh cũng có khuyết điểm, vậy bây giờ em có vì khuyết điểm đó mà không thích anh không?''
Nguyễn Chỉ Âm nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô đã quen với cuộc sống có Trình Việt Lâm bên cạnh, cái gọi là khuyết điểm của anh cô cũng đã tiếp nhận từ lâu.
Trình Việt Lâm vỗ đầu cô, nhướng mày thản nhiên nói:'' Cho nên cho dù em có tùy hứng nổi giận anh cũng sẽ không cảm thấy phiền gì hết. Chẳng lẽ anh không chiều được cái tính cỏn con này của em sao?''
Anh rất sẵn lòng nuông chiều cô.
Vẫn là giọng điệu bất cần này, không biết tại sao Nguyễn Chỉ Âm bỗng nhiên thấy cay cay khóe mắt.
Trầm mặc một lát, cô lí nhí nói:'' Ừm, em bây giờ rất vui vẻ.''
Anh nói rồi, có vui hay buồn cũng phải nói với anh.
"Ồ, Vui vẻ chuyện gì?''
Nguyễn Chỉ Âm nghĩ một lát mới tổng hợp xong từ ngữ để miêu tả tâm trạng của mình:'' Cảm giác giống như là có miếng bánh ngọt em đã mong đợi từ lâu, vốn chỉ muốn nhẹ nhàng nếm một miếng nhỏ, anh lại trực tiếp cho em cả miếng to. Sau đó nói với em, tất cả ngọt ngào này đều là của em, anh cho em hết.''
Có người muốn cho cô toàn bộ những thứ quý giá và tốt đẹp.
'' Lâm, dường như anh còn tốt hơn những gì em tưởng tượng nữa.''
Mang lại cho cô cảm giác may mắn rất hài lòng.
Bỗng dưng được khen ngợi, Trình Việt Lâm bất giác cười khẽ, trêu chọc nói:'' Không phải anh đã nói từ lâu à, em rất có mắt nhìn đó.''
Anh nắm lấy ngón tay thon nhỏ mềm mại của cô thích thú ngắm nghía một hồi, sau đó vỗ vỗ cô:'' Được rồi, dậy thôi lát nữa còn ra đảo.''
——Hôm nay hai người sẽ đến một hải đảo nhỏ nằm ở ngoài khơi đảo chính.
Sân sau của khách sạn còn có sân bay, hai người tùy tiện ăn vài thứ ở nhà ăn sau đó lên trực thăng bay ra hòn đảo cách đó hàng chục hải lý.
Hòn đảo này là đảo san hô ngầm, có một biệt thự lộng lớn được xây dựng bên bờ biển. Ngoài ra, trên bãi biển trước biệt thự còn đậu một chiếc du thuyền.
Biệt thự dựa lưng vào núi, an tĩnh trống trãi, xem ra là một hòn đảo tư nhân.
Trình Việt Lâm nắm tay Nguyễn Chỉ Âm bước vào biệt thự, để cô đứng đợi ở phòng khách một lát sau đó mang tới hai bộ đồ trang bị lặn ống thở.
Nguyễn Chỉ Âm đưa tay nhận lấy thuận miệng hỏi: " Chỗ này không có người khác hả?''
"Ừm, hòn đảo này là hồi trước kêu Bạch Bác mua về, chỉ là ở đây chỉ có mỗi căn nhà mà thôi, ở lại không tiện, ở đảo chính thì tốt hơn."
Nghe giọng điệu của người đàn ông, cứ như việc mua một hòn đảo cũng bình thường như mua một căn nhà.
Một lát sau Nguyễn Chỉ Âm uyển chuyển nói " Anh biết không, giọng của anh bây giờ ấy rất giống với kiểu Versailles mà mọi người thường nói tới.
''Versailles?''
" Ý là khoe khoang ngầm ấy.'' (p.s Kiểu mấy người hay hỏi Nghèo thì nên mua nhà hay mua đất á)
Trình Việt Lâm nhướng mày, mỉm cười nói: "Hòn đảo này cũng là tài sản chung của hai vợ chồng chúng ta, Nguyễn Anh Anh em cũng có thể coi như kiểu khoe khoang của anh đây chính là dùng tiền để trói chặt em.''
Nguyễn Chỉ Âm há hốc mồm, giống như bây giờ mới hiểu được thì ra ban đầu là anh cố ý không ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân, cô cười cười từ chối cho ý kiến.
Thế nhưng tâm trạng lại trở nên khá tốt.
Hai người thay đồ lặn trong biệt thự rồi mang theo giày lặn xuống bãi biển.
Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên bờ cát nhẵn nhụi trông như được lát một lớp vàng óng ánh. Nước biển ở khu lân cận không quá sâu, rất trong suốt thích hợp lặn ống thở.
Trình Việt Lâm giúp cô mặt nạ bảo hộ hỏi:'' Trước kia từng lặn ống thở rồi hả?''
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu, trước kia cô cũng đi lặn vài lần, bên này nước không sâu, chỉ cần không lặn quá xa cô có thể ứng phó được.
Dáng vẻ tự tin 'Em có thể' bước ra ngoài, nhưng Nguyễn Chỉ Âm thật không ngờ, hành trình lặn ống thở của mình lại giằng co không tới nửa tiếng đã không thể không về lại bờ.
Nguyễn Chỉ Âm vội vàng về lại biệt thự, Trình Việt Lâm nhìn hai má phiếm hồng của cô, nhíu mày nói:'' Bên này không có kem chống nắng, về thôi.''
Mặc dù người đàn ông không hề chọc ghẹo cô, nhưng Nguyễn Chỉ Âm bị cháy nắng nên hơi khó chịu.
Thật ra lặn ống thở rất thoải mái, chỉ là có bãi đá san hô ở lân cận nên không tiện bôi kem chống nắng. Cũng không biết có phải vì nước biển ở đây quá sạch không, chưa đến nửa tiếng đã làm cô cháy nắng đỏ cả mặt, đã vậy còn hơi ngứa ngứa.
May mắn thay, trực thăng và phi công đi