Mưa nặng nề rơi, vần vũ ngoài trời, từng đợt gió lạnh quất vào cửa sổ, vang lên âm thanh kẽo kẹt gai người. Cô Quang vội chạy đi đóng cửa lại, rồi nhìn Gia Giao đang ôm nhi nữ trên giường, không khỏi mỉm cười một cái.
"Giao Giao, ngủ thôi."
"Ân."
Gia Giao ôm con dựa lưng sát vào trong tường, chừa chỗ cho Cô Quang, cười nói: "Mau lên đây."
Cô Quang đắc ý cười, nhanh chóng leo lên trên giường, nhưng chưa kịp nằm xuống lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho buồn bực.
"Nửa đêm rồi lại đến làm phiền, không sợ bị trời đánh sao?"
Gia Giao đẩy mạnh lưng Cô Quang: "Mau đi xem thử đi."
"Được rồi, để từ từ ta đi."
Cô Quang chán nản leo xuống giường, đi nhanh ra ngoài đẩy cửa ra, vừa định mở miệng mắng kẻ làm phiền, lại bị đối phương làm cho há hốc mồm.
Thiên Văn Cẩm dìu đỡ Diêm Tống Bình, ngẩng đầu lên nhìn Cô Quang, nói: "Cô Quang, ta có chút chuyện nhờ ngươi."
"Vào nhà rồi nói."
"Hảo."
Cô Quang mở lớn cửa ra, phụ giúp Thiên Văn Cẩm dìu Diêm Tống Bình vào nhà, phát hiện ra Diêm Tống Bình còn đang ôm theo một bọc vải nhỏ, bên ngoài phủ đầy nước mưa.
Diêm Tống Bình mệt mỏi ngồi xuống ghế, thì thào: "Cô Quang, ngươi có thể giúp bản cung việc này được không?"
"Linh hậu cứ nói."
Diêm Tống Bình yếu ớt kéo góc vải ra, bên trong là phượng hoàng chu sa đang cuộn người lại, Cô Quang nhận ra, chính là Diêm La Phượng Hỏa.
"Trữ quân điện hạ!?"
"Là nàng." Thiên Văn Cẩm nói tiếp: "Nơi này linh khí rất vượng, còn cách xa ngũ tộc, sẽ không ai đe đọa được đến nàng, ngươi có thể giúp ta trông chừng đến khi nào nàng tỉnh lại có được hay không?"
"Cũng không phải ta không muốn giúp, chỉ là phải để điện hạ ở đâu đây?"
"Nàng lúc này rất cần linh khí, để nàng ở vườn đào chỗ ngươi đi."
"Thế này cũng được." Cô Quang gật gù, đem phượng hoàng chu sa ôm lên, nói: "Ta đưa nàng ra gốc đào, nơi đó linh khí mạnh, để nàng ngủ một giấc đi."
"Đa tạ ngươi."
"Không cần đa tạ."
Cô Quang nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài, đội mưa ôm phượng hoàng chu sa đến gốc cây đào.
Gia Giao ôm con đi lại ở trong phòng, lấy Diêm Tống Bình sắc mặt nhợt nhạt liền hỏi: "Linh hậu, nhìn ngài khí sắc không tốt, hay là lưu lại để Cô Quang bắt mạch cho ngài."
"Không sao, ta hiện tại là phàm nhân, lên thiên giới có chút không quen thôi."
"Phàm nhân!?"
Gia Giao kinh hãi kêu lên một tiếng, nàng nhanh chóng bước qua chỗ Diêm Tống Bình, đem hài tử giao cho Thiên Văn Cẩm ôm hộ một lúc. Ngón tay đè trên cổ tay của Diêm Tống Bình, nhịp đập yếu ớt, linh lực phân tán, là một phàm nhân không hơn không kém.
"Cái này..." Gia Giao nói khẽ: "Nếu là phàm nhân, ngài không qua mười năm sẽ tan thành tro bụi."
"Mười năm..."
Diêm Tống Bình nhìn sang Thiên Văn Cẩm, rồi lại cúi đầu xuống, không nói ra được nửa lời.
Thiên Văn Cẩm ảm đạm hỏi: "Không còn cách nào kéo dài tuổi thọ sao?"
"Chuyện này ta cũng không rõ, đợi khi Cô Quang về có thể hỏi nàng."
Lời vừa dứt, liền thấy Cô Quang đẩy cửa bước vào, trên người không dính lấy một giọt nước mưa.
"Cô Quang ngươi mau lại xem cho linh hậu đi."
"Sao?" Cô Quang bước nhanh đến chỗ linh hậu, nhìn qua sắc mặt nàng, rồi nói: "Đều trở thành phàm nhân rồi, mười năm tuổi thọ là cùng."
"Cũng không sao." Diêm Tống Bình nắm chặt lấy bàn tay của Thiên Văn Cẩm, có hơi chút run rẩy: "Khoảng thời gian còn lại nhất định sẽ hảo hảo trân trọng."
"Cũng không phải không có cách giúp các ngài." Cô Quang đưa mắt nhìn Thiên Văn Cẩm, nói: "Chỉ là không biết linh đế có đồng ý hay không."
"Chỉ cần có cách, ta nhất định sẽ đồng ý."
"Máu của linh đế là thần dược, có thể trường sinh bất lão, chỉ cần cách ba tháng cho linh hậu dùng một lần là có thể kéo dài sự sống vĩnh hằng rồi."
"Chuyện này như thế nào ta lại quên mất chứ?!" Thiên Văn Cẩm tự vỗ trán chính mình, chấp tay nói: "Tạ ơn thượng thần chỉ bảo."
"Không có gì." Cô Quang nhìn ra ngoài trời, nói: "Cũng tối rồi, hay là nghỉ ngơi tại đây, sáng mai lại đi."
"E là phải phụ ý tốt của thượng thần rồi." Thiên Văn Cẩm nói: "Nơi này linh khí quá vượng, A Bình hiện tại chỉ là phàm nhân, nàng sẽ chịu không nổi."
"Nếu vậy ta tiễn các ngài một đoạn."
"Không dám làm phiền thượng thần."
Thiên Văn Cẩm chấp tay cúi đầu, rồi nhanh chóng dìu Diêm Tống Bình rời đi, rất nhanh liền biến mất sau màn mưa.
Mưa vẫn nặng nề rơi, lất phất lất phất bay. Hương hoa đào thoang thoảng, từng cánh hoa mềm mại trong suốt tung bay, lại có cánh
lác đác rơi xuống mặt đất, hóa thành sương tuyết.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa du dương, nhẹ nhàng ru người vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh...
...
"Điện hạ, ngài làm ơn bình tĩnh lại đi!"
Ngu Linh ra sức ngăn cản Tế Anh đập phá đồ đạc, trước giờ nàng chưa thấy điện hạ giận dữ như vậy, cũng không còn là trữ quân điện hạ ôn nhu hữu lễ mà nàng biết đến nữa.
Tế Anh buông thõng hai vai xuống, ngã người ngồi xuống trường kỷ, ánh mắt dần dại ra, không còn thấy một điểm sáng.
Rốt cuộc là nàng bị cái gì vậy?
Ngày gϊếŧ chết diễm quỷ, nàng nửa điểm hối hận cũng không có, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Diêm La oán hận buông ra những lời nhẹ nhàng không có sức lực, nàng liền cảm thấy tâm đau buốt. Trong lòng nàng có cảm giác gì, nàng tự khắc hiểu rõ nhất, nhưng với loại cảm giác xa lạ này, nàng thật sự không lý giải nổi. Diêm La và diễm quỷ vốn là hai người, cuối cùng lại trở thành một người, kết cục cũng là tan thành tro bụi, có phải là nàng gián tiếp hãm hại nàng ấy hay không?
"Điện hạ, ngài làm sao vậy?" Ngu Linh run rẩy chạm vào vai của Tế Anh, thì thầm: "Điện hạ, ngài đừng khiến Ngu Linh lo lắng, ngài đây là có chuyện gì vậy?"
"Ngu Linh, có phải hay không..." Tế Anh siết chặt hai tay lại, đưa ánh mắt tan rã mà nhìn Ngu Linh: "Là ta hại chết Diêm La có phải không?"
"Điện hạ, không phải do người, là do Úc Khuynh Tư!" Ngu Linh vội xoa xoa hai bàn tay phát lạnh của Tế Anh, đem áp lên gò má của mình: "Điện hạ, ngài đừng tự dằn vặt bản thân nữa, được không?"
"Hai lần..." Tế Anh phát run: "Ta đã gϊếŧ nàng hai lần..."
"Ngài không cần tự trách, không phải do ngài, là tình kiếp mà Diêm La phải chịu thôi, ta..."
"Tại sao là nàng phải chịu..." Tế Anh đưa mắt nhìn Ngu Linh, có chút bi thống, cũng có chút đau đớn: "Nàng vì ta mà chết, là nàng đáng phải chịu sao? Ta chưa từng cho nàng nửa điểm vui vẻ, đó cũng có thể gọi là tình kiếp sao?"
"Điện hạ ngài đây là làm sao vậy?" Ngu Linh bất ngờ đẩy Tế Anh ra, ánh mắt tan rã: "Ngài đừng nói với ta, ngài chính là yêu Diêm La rồi đi!?"
"Ta..."
"Điện hạ ngài tỉnh lại đi!" Ngu Linh bám lấy hai vai của Tế Anh, ra sức lay mạnh, hét vào mặt nàng: "Diêm La chết rồi, ngài chỉ đang tự trách thôi, ngài không có nửa điểm tình cảm nào với nàng ta cả!"
"Nhưng ta thật sự cảm thấy nhớ... nhớ lại những lúc ở quỷ đài... ta..."
"Điện hạ, ngài không thể phụ ta!" Ngu Linh vừa nói vừa nặng nề buông ra tiếng nức nở: "Ngài không thể yêu Diêm La được! Ngài chỉ có thể yêu ta! Điện hạ ngài tuyệt không được phụ ta!"
"Ngu Linh, đừng nhắc đến nữa, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nàng đi đi."
"Điện hạ..."
"Đi đi!!"
Ngu Linh hoảng sợ lùi lại một chút, mím chặt môi dưới, hắt mắt hoen đỏ, không ngờ có ngày bản thân bị điện hạ ruồng bỏ, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, xung quanh bao trùm bởi ảm đạm và tịch mịch, hơi thở phát ra cũng lạnh lẽo thấu xương. Đem cả người cuộn lại thấy một đoàn, Tế Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai vai kịch liệt run rẩy, chỉ thấy những giọt mưa lất phất bay ngang.
"Nàng... rời đi thật rồi sao?"
Có nhiều thứ, đến khi mất đi, mới cảm thấy hối tiếc...