Ngoài sân rả rích cơn mưa lạnh lẽo của những ngày đầu hạ, lạnh đến độ người trên giường không thể ngủ được. Mặc dù cơ thể đổ đầy mồ hôi nhưng miệng thì vẫn than lạnh, không ngừng cựa quậy, cả người quấn một tầng lại một tầng chăn.
Thay chiếc khăn nóng lần thứ mấy cũng không nhớ rõ, Thiên Trinh lo lắng đặt một tay lên trán mình, tay kia đặt lên trán Chu Sa kiểm tra nhiệt độ, vẫn chưa hạ sốt.
"Sao lại sốt cao như vậy a?"
Thiên Lan đem khăn nóng mới đặt lên trán Chu Sa, hơi nhăn mày: "Cứ như vậy không phải cách, hay là gọi Cô Quang thượng thần đến."
"Cô Quang đã đi lên Thiên cung rồi, không biết khi nào mới trở về nữa, có đi mời cũng vô ích thôi."
"Vậy phải làm sao đây?" Thiên Trinh xoắn xuýt cả lên: "Phải làm sao bây giờ?"
"Hay là..." Thiên Lan nhìn quanh một chút, rồi khom người xuống, nhỏ giọng nói bên tai Thiên Trinh: "Mời Hổ quân đến một chuyến, được không?"
Hai mắt Thiên Trinh mở lớn, sau đó xua tay nói: "Không được, mẫu thân đã nói không muốn nhìn mặt tỷ tỷ nữa rồi!!"
"Vậy thì ngài hảo hảo nhìn tỷ tỷ của ngài thân vong đi a." Thiên Lan nghiêng người dựa vào thành giường, nói: "Xem, chắc cũng tầm hai canh giờ nữa là tan thành tro bụi rồi."
Thiên Trinh mím chặt môi, không biết suy nghĩ gì liền đứng bật dậy, một đường rời khỏi Tử Liên Bát Kính.
Thiên Lan nhìn theo, khanh khách cười: "Hảo nha đầu, xem ra ngươi cũng có lương tâm."
Đưa mắt nhìn sang Chu Sa đang mê man ở trên giường, Thiên Lan lại thở dài, chán chường nói: "Linh đế, ngài đúng là mệnh khổ mà."
Vừa vặn Chu Sa lại từ trong mê man tỉnh dậy, bắt gặp Thiên Lan đang ở bên giường lẩm bẩm một mình, nhịn không được chau mày.
"Thiên Lan, ngươi lại bị quỷ nhập sao?"
"Chỉ có tiểu quỷ ngươi nhập được ta." Thiên Lan xoay người ngồi xuống giường, sau đó nói: "Thấy sao rồi?"
"Rất mệt." Chu Sa thì thào trong cổ họng: "Không còn chút sức lực nào."
"Ngươi sốt cao như vậy mà." Thiên Lan lại tiếp tục thay khăn mới cho Chu Sa, giúp nàng chườm lên trán đang tỏa nhiệt: "Có nhìn thấy ta rõ không?"
"Một chút."
Thiên Lan thoáng chau mày: "Sốt cao như vậy, nhất định sẽ hỏng mất đầu đó."
Chu Sa nghe xong liền bật cười: "Ta vốn dĩ không có bình thường, đầu cũng hỏng mất rồi."
Nghe Chu Sa nói như vậy, Thiên Lan liền trầm mặc, siết chặt khăn ấm trong tay, sau mới chậm chạp giúp tiểu linh đế lau mồ hôi đọng bên thái dương.
Chu Sa an ổn nhắm mắt lại, nhưng rồi lại vội vã mở mắt ra, thần tình hoảng hốt cực độ, tựa như ngay cả lúc tỉnh vẫn bị cơn ác mộng dài đeo đẵng không buông.
Hiện ra trước mắt là quang cảnh trăng bàng bạc trên cao, trướng gấm phủ khắp tẩm cung hoa lệ, từng đợt sương khói vây giăng, hòa cùng nhịp thở rối loạn không theo quy luật. Tất cả đều hiện ra thật rõ ràng, rõ đến mức cõi lòng cũng tan nát, Chu Sa hé môi hít một ngụm lại một ngụm không khí, nhưng vẫn không thể thở nổi.
Thiên Lan hốt hoảng giúp Chu Sa vuốt ngực thuận khí, rồi lại luống cuống chạy đi rót một chén trà đưa đến bên giường.
"Linh đế ngươi mau uống một chút nước đi."
Chu Sa khoát tay ngăn lại, một tay đặt lên ngực kịch liệt thở dốc, tay kia bám trụ vào sàn đan, thái dương rịn đầy mồ hôi.
"Ngươi làm sao vậy linh đế?"
Thiên Lan vừa nói dứt câu thì Chu Sa liền từ trên giường ngồi bật dậy, khom người ôm ngực nôn ra một ngụm máu, hai bên thái dương nổi lên từng đường gân xanh tím đáng sợ.
"Diêm La!!!" Thiên Lan vứt đi chén trà trong tay mình, giúp Chu Sa vuốt lưng, hốt hoảng gào lên: "Người đâu mau đến!!"
Chu Sa níu chặt lấy tay áo của Thiên Lan, run rẩy đưa mắt nhìn nàng: "Đừng, ta chịu được..."
"Ngươi điên rồi!" Thiên Lan trong lúc sợ hãi đã khóc lúc nào cũng không biết: "Linh lực của ngươi vỡ rồi, còn chịu đựng cái gì chứ?"
"Cũng đâu phải lần đầu tiên..."
"Ngươi câm miệng!" Thiên Lan ghì chặt cổ áo của Chu Sa, rít lên: "Ngươi không phải là Phượng tộc trữ quân nữa, ngươi là Linh đế, hãy sống có trách nhiệm hơn đi. Đừng quên cái mạng này của ngươi là do nương ngươi dùng cả mạng sống để đổi lại, ngươi như vậy không thấy hổ thẹn với nương ngươi sao?"
"Khụ... Thiên Lan... giúp ta một việc..."
"Đừng có nói nhiều nữa!"
"Đừng có như vậy!" Chu Sa dùng hết sức gào lên: "Nghe ta nói, đây là lệnh!!"
Thiên Lan sửng sốt, hai mắt vương đầy lệ, nhịn không được mà mím chặt môi che giấu tiếng nức nở trong cổ họng.
"Nghe ta..." Chu Sa ghì chặt vai Thiên Lan, thì thầm thật khẽ: "Đưa Khuynh Tư rời khỏi đây, giúp ta chiếu cố đứa nhỏ trong bụng nàng ấy, bảy vạn năm qua nàng ấy đều chỉ sống một mình, sẽ không biết chăm sóc cho hài tử đâu."
"Linh đế..."
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, nhất định phải bảo vệ an toàn cho mẫu tử Khuynh Tư." Chu Sa yếu ớt nói tiếp: "Cho dù đứa nhỏ đó không phải là con của ta..."
"Ngươi đừng nói nữa, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi."
"Ta không nói sẽ không kịp mất." Chu Sa gượng tất cả sức lực còn lại, nói: "Nếu ta xảy ra chuyện gì, thì vị trí linh đế này, giao lại cho Thiên Trinh, nhớ rồi chứ?"
"Ta nhớ, ta nhớ rồi."
"Ta từng nghe nói, nếu một người chịu quá nhiều bi thương, đến lúc chết đi sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không siêu sinh. Như thế cũng không tồi, không còn phải luân hồi chuyển kiếp, cuộc sống này ta sống cũng bảy vạn năm rồi, không muốn tiếp tục chịu đựng dày vò nữa. Hồn phi phách tán biến thành tro bụi, chẳng còn ai nhớ đến một Chu Sa ở núi U Nham, cũng không còn nhớ đến một thập tam linh chủ Diêm La, như vậy cũng thật tốt..."
Chu Sa đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ánh sáng mặt trời chói chang của ngày mới tràn vào trong tẩm điện tĩnh lặng, nắng nhẹ rơi trên làn tóc dài, xõa tứ tán trên gối đầu.
Trước cửa xuất hiện một thân ảnh, là Vân Thường.
Vân Thường trầm mặc một lúc, nói: "Đã tìm thấy Hồng Tề, đúng là ở Xương Nhai."
"Nguồn oán hận cực đại đó là
từ đâu đến."
Vân Thường suy nghĩ một chút, sau đó mới nói tiếp: "Ta điều tra được nơi bắt đầu là Phượng tộc, Diêm Cư. Nàng ta cùng Hồng Tề làm một cuộc giao dịch, dùng nguồn oán hận đó nuôi dưỡng sức mạnh của hắn, nếu không đến sớm, chỉ sợ là không kịp nữa."
Chu Sa khẽ gật đầu, chậm rãi chống tay xuống giường, từ từ bước xuống.
Nhìn theo loạt động tác của Chu Sa, trong mắt Thiên Lan một mảng hoảng loạn, vội kéo lấy tay của nàng: "Linh đế ngươi đừng hồ đồ!"
Chu Sa quay lại nhìn Thiên Lan một cái, như một vầng thái dương, mỉm cười ấm áp soi rọi tận sâu tâm tình của nàng: "Những việc cần làm, đều đã làm xong cả rồi, chẳng còn gì phải tiếc nuối nữa."
"Ngài nói thế là ý gì?"
Nhẹ nhàng đem tay của Thiên Lan kéo xuống, Chu Sa không nói gì, chỉ mỉm cười, càng cười càng thêm xinh đẹp, tẫn hết duyên hoa.
Trong chớp mắt hồng y trước mặt biến mất, chỉ còn một mảng sương khói mơ hồ.
Thiên Lan hoảng hốt đưa tay ra, chỉ chạm kịp vào hư không, ngay cả Vân Thường cũng chẳng còn thấy đâu nữa.
"Diêm La!!"
Cánh cửa được đẩy ra, ánh dương chói mắt tràn vào trong phòng, xua tan sắc hôn ám cùng không khí bệnh tật. Thiên Trinh vừa vào đã thấy trên giường không có ai, còn Thiên Lan thì phát ngốc ngồi bên giường, khóe mi chảy xuống một giọt nước trong suốt.
"Thiên Lan, ngươi làm sao vậy?"
Thiên Lan quay đầu lại, nhịn không được khóc hô: "Điện hạ, linh đế đã đến Xương Nhai rồi."
Thiên Văn Cẩm nhướn mày, hỏi: "Đến Xương Nhai? Diêm La đến Xương Nhai làm gì?"
"Ma vương Hồng Tề đang ở đó, linh đế nàng muốn... nàng muốn..."
Trước mắt Thiên Văn Cẩm một mảng tối tăm, Diêm La lại muốn liều mạng tiêu diệt Ma vương hay sao?
Thiên Trinh nghe xong liền không nghĩ nhiều đã đẩy cửa đi ra ngoài, muốn đến Xương Nhai một chuyến, lại vừa vặn bắt gặp một mảnh khăn trắng ở trước cửa.
"Cái này..."
Thiên Lan vừa nhìn đã nhận ra, kinh hãi kêu lên: "Là Thượng thần, nàng nhất định đã nghe thấy những gì chúng ta vừa nói!"
"Huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ không thể mất được." Thiên Trinh nhanh chóng phân phó Thiên Lan: "Ngươi mau gọi người của ngũ tộc đến trợ giúp, gặp lại nhau ở Xương Nhai."
"Vâng!"
Thiên Trinh và Thiên Văn Cẩm cùng đi về phía Xương Nhai, còn Thiên Lan thì quay về Tông miếu gọi người giúp đỡ.
Vừa vặn một trận gió hạ thổi đến, cuốn trôi mảnh khăn trắng, để lại cả một trời tang thương.
...
"Ngươi nói cái gì?"
"Ly Túc tỷ tỷ, đến giờ ngươi còn chưa biết sao?" Quân Quân gấp gáp nói: "Vân Thường đã đi đến Xương Nhai rồi, còn dẫn theo rất nhiều yêu binh, chuẩn bị cùng Hồng Tề đại chiến một trận."
"Tại sao nàng lại không nói với ta?" Thi Âm như bị rút hết sức lực ngã xuống đất, nhãn lệ đong đầy: "Tại sao lại che giấu ta?"
"Ngươi đừng đau lòng, ta tin nàng sẽ không sao đâu." Quân Quân nói tiếp: "Lần này có cả Chu Sa cùng đi mà."
"Chu Sa..." Thi Âm nghĩ tới điều gì đó, lại hoảng hốt nói: "Có khi nào Chu Sa sẽ giống trước kia dùng cả tính mạng để phong ấn Hồng Tề hay không?"
"Chuyện này..."
Quân Quân trầm mặc, chuyện này không phải không có khả năng, với tính cách của Chu Sa, nhất định sẽ dùng mọi cách cho dù có phải hy sinh mạng sống cũng phải diệt cho bằng được Hồng Tề.
Như vậy chẳng phải Chu Sa sẽ lại lần nữa tan thành tro bụi hay sao?
Như vậy thì sư phụ phải sống như thế nào đây?
"Không được ta phải đi tìm Chu Sa và Vân Thường."
"Lục tỷ ngươi không được đi!" Quân Quân vội vàng ngăn Thi Âm lại: "Chính là Vân Thường kêu ta đến đây bảo vệ ngươi, sợ ngươi suy nghĩ không thông mà chạy đến Xương Nhai làm loạn."
"Ta không làm loạn, ta chỉ muốn đi tìm các nàng."
"Tỷ đi thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu, chỉ khiến Vân Thường thêm vướng bận, nên ở lại đây thì hơn." Quân Quân mím chặt môi, yếu ớt nói: "Cả Nhạc Tân cũng không cho ta theo, chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại đây chờ, đừng khiến họ lại vì chúng ta mà lo lắng thêm."
Thi Âm vô lực ngã ngồi xuống giường, trước mắt một mảng mờ mịt, cuối cùng cũng nhịn không được mà gục đầu ôm mặt khóc. Các nàng ở cạnh nhau chưa được bao lâu, mà nay lại xa cách, lão thiên gia rốt cuộc muốn cợt đùa các nàng đến khi nào nữa đây?
Lúc này Quân Quân cũng nghẹn ngào không thể nói được một lời an ủi nào, chỉ biết nhẹ nhàng vỗ vai Thi Âm, trong lòng nàng cũng nghẹn đắng không buông.
Dù thế nào, vẫn tin rằng, đối phương nhất định sẽ trở về.