Chương 158: Khung cảnh ngọt ngào (Ngoại truyện 5)
Một kì nghỉ lặng lẽ trôi đi.
Trịnh Quảng Quảng dẫn Oa Oa về Chu Thành trước một tuần.
Cuộc sống vẫn bình thường tiếp diễn.
Oa Oa ngây thơ muốn đến viện thẩm mĩ tìm việc châm cứu, bị Trịnh Quảng Quảng không chút nể nang từ chối: "Nơi đó rất hỗn loạn, không cho phép đến." Oa Oa giải thích viện thẩm mĩ đó rất nghiêm chỉnh cũng không có tác dụng. Trịnh Quảng Quảng có chút đau đầu, cô gái xinh đẹp ra ngoài làm việc, còn đến một nơi kì quái làm việc, tóm lại cô không yên tâm.
"Tại sao đột nhiên muốn đi làm?" Cô hỏi. Có lẽ vì tâm trạng "nuôi con", tiềm thức của cô cảm thấy cô ấy vẫn chưa trưởng thành, ở nhà nấu cơm còn ổn, nhưng ra ngoài làm việc thì không cần thiết.
Oa Oa đơn thuần nhìn cô, sau đó có chút lúng túng cúi đầu, âm thanh bẽn lẽn: "Em không thể dựa dẫm vào giáo sư mãi được ạ."
Trịnh Quảng Quảng lấy gạch đập chết: "Không sao. Tôi để em dựa dẫm."
Tuy là nói vậy, Oa Oa vẫn rất kiên định đi tìm việc. Công việc nào cũng đều phỏng vấn rất thuận lợi, nhưng không qua được cửa ải Trịnh Quảng Quảng. Trịnh Quảng Quảng gắp trứng tìm xương, chỗ này quá xa nhà, chỗ kia thời gian làm việc quá dài, nếu không thì là...
"Không được. Lão già này vừa nhìn là biết không phải người tốt."
Tóm lại đủ các lí do phản đối.
Oa Oa không vui. Dưới sự xoi mói của Trịnh Quảng Quảng, cô ấy càng cảm giác bản thân vô dụng, ngay cả một công việc cũng không tìm được. Trịnh Quảng Quảng còn "tốt bụng" an ủi cô ấy: "Đừng vội. Công việc cứ từ từ tìm."
Oa Oa muốn khóc, "Giáo sư, có phải em rất vô dụng không?"
Trịnh Quảng Quảng trầm ngâm nghĩ có phải mình đã kích thích cô ấy, nhưng quả thật cô không yên tâm, bên ngoài đều là sói. "Hay là, em làm quản gia cho tôi được không, tôi trả lương cho em," Cô nghĩ ra "cách hay."
Oa Oa khó xử lau mặt, "Không cần." trước khi sắc mặt Trịnh Quảng Quảng biến đổi còn ngượng ngùng bổ sung thêm một câu, "Người ta vốn muốn giúp giáo sư nấu cơm làm việc nhà."
Trong khi Trịnh Quảng Quảng cân nhắc đến việc làm sao để đánh tan ý định tiến vào xã hội lang sói làm việc của Oa Oa, Oa Oa vui vẻ ôm đống châu báu góc nhà cô ấy đem theo lúc chạy trốn đến gõ cửa phòng cô, "Giáo sư, có thể giúp em đổi chúng thành tiền được không?"
Trịnh Quảng Quảng: ...
Trịnh Quảng Quảng hỏi ra mới biết, thì ra Oa Oa phát hiện một gian hàng bán hoa quả dưới nhà ngừng kinh doanh, chủ nhà lại đề biển cho thuê phòng, diện tích vừa thích hợp, Oa Oa muốn ở một tiệm châm cứu. Trịnh Quảng Quảng nhìn cô ấy thỏa mãn chờ đợi, hưng phấn khó kìm chế, nghĩ đến thời gian dài nhốt cô ấy ở nhà cũng không phải cách, qua đó xem nhà cảm thấy hợp lí và gần nhà, thuận tiện cho cô ấy đi lại liền đồng ý. Nhưng cô đem trả số trang sức kia cho cô ấy, đem tiền riêng của mình đi thuê nhà. Sau đó làm giấy phép kinh doanh, cải tạo, thuê người, đều để người khác xử lí, cô không để Oa Oa phải bận rộn. Ngày cửa hàng khai trương, một nhóm người đến quán rượu ngồi đủ hai bàn, Oa Oa rất vui, được Chu Tú Mẫn Giang Viễn Lâu dỗ uống hai ly rượu, say rồi. Trịnh Quảng Quảng tốt bụng lại bất đắc dĩ đem cô ấy nhét lên xe đưa về nhà, còn cõng cô ấy lên nhà. Oa Oa say rượu mơ màng, ôm lấy cổ cô cười ngốc nghếch.
Trịnh Quảng Quảng đặt cô ấy lên sô-pha nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy mà có chút buồn cười, nhéo mặt cô ấy một cái, Oa Oa ngẩn ngơ càng sâu. Trịnh Quảng Quảng không nhịn được "phì" cười thành tiếng, đi lấy khăn ướt lau mặt cho cô ấy, "Em vui đến thế sao?" Cô có chút bất đắc dĩ hỏi.
Oa Oa ngốc nghếch cười. Đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm khăn ướt của cô, "Giáo sư..." Đôi mắt long lanh khiến cô bị cuốn vào, "Ừm?"
Nụ cười ngốc đã bán đứng cơn say của cô ấy, "Giáo sư, em... bây giờ có phải em cũng có thể làm được chút gì rồi không ạ?" Âm thanh của cô ấy đột nhiên nhỏ lại, giống như mang theo nức nở, "Em rất sợ... có một ngày giáo sư ghét bỏ em..."
Trịnh Quảng Quảng không lên tiếng, sau đó lại thấy đau lòng, em cố gắng như thế, chính là vì sợ tôi ghét bỏ sao? Cô dịu dàng xoa mặt Oa Oa, "Vĩnh viễn sẽ không. Đừng nghĩ linh tinh."
Oa Oa thân mật cọ lên lòng bàn tay cô cười cười, sau đó ngủ mất.
Trịnh Quảng Quảng lại mất ngủ.
Trong lòng vừa chua vừa ngọt như chiếc xe đang đi đường đèo giữa núi.
Quá trình từ vắng vẻ đến thịnh vượng của tiệm châm cứu Oa Oa không mất bao nhiêu thời gian, rất nổi tiếng, cộng thêm kĩ thuật tốt, làm ăn tốt là chuyện tất nhiên. Mỗi ngày Oa Oa chăm chỉ tính toán, sau đó vui vẻ báo cáo với Trịnh Quảng Quảng, "Giáo sư, giáo sư, cô xem, hôm nay em kiếm được nhiều tiền lắm..."
Mỗi lần đều khiến Trịnh Quảng Quảng có cảm giác kích động muốn cười to.
Oa Oa quả thật quá đáng yêu!
"Em muốn kiếm tiền đến thế à?" Cô cười hỏi cô ấy.
"Cô chủ nói... cô chủ nói tiền là thứ quan trọng nhất trên đời, không có tiền một bước chân cũng khó nhấc. Nếu em muốn... muốn... sống thật tốt, tất nhiên phải kiếm nhiều tiền một chút." Oa Oa không dám nói muốn cùng sống với giáo sư, rồi sẽ có một ngày giáo sư sẽ có gia đình riêng, rồi sẽ có một ngày cô ấy phải rời đi, cô ấy không thể mãi dựa dẫm vào cô. Tuy nghĩ như thế, nội tâm lại cực kì bài xích suy nghĩ này. Cô ấy nghĩ: Suy nghĩ này quả thật có chút vô liêm sỉ, lẽ nào mình còn muốn dựa dẫm vào giáo sư cả đời?
Trịnh Quảng Quảng cười cười, không nói nhiều. Từ một ý nghĩa nào đó, cô chủ Chương dạy không sai.
Trời từ từ vào thu, thời tiết từ từ lạnh lẽo. Có một hôm, Trịnh Quảng Quảng về nhà sớm, tiện đến phòng châm cứu của Oa Oa, vừa vào cửa đã nghe thấy hai mẹ con đang nói chuyện với Oa Oa, còn nói sẽ giới thiệu đối tượng cho cô ấy, Trịnh Quảng Quảng vô cùng tức giận, quay về giáo dục Oa Oa: Đừng nói chuyện cùng loại bà tám đó!
Oa Oa bị cơn giận của cô dọa sợ không dám nói chuyện. Chỉ đành sợ hãi gật đầu. Thực tế cô ấy cũng không nói nhiều, chính là bà dì kia nói chuyện không ngừng, cô ấy cũng không thể bảo khách hàng im miệng. Nhưng khí thế của Trịnh Quảng Quảng lúc này, cô không dám giải thích. Trịnh Quảng Quảng cũng cảm thấy bản thân tức giận có chút kì lạ, nhưng lại không tình nguyện nghiên cứu sâu, không khí kì quái lan tràn giữa hai người suốt một buổi tối.
Trịnh Quảng Quảng không phải là người ngủ sâu, tối nay lại có tâm sự, ngủ rất cạn. Nửa đêm nghe thấy âm thanh ngoài phòng khách liền tỉnh lại. Oa Oa đang rót nước ngoài phòng khách, sắc mặt bối rối. Cô nhăn mày, kéo khóa áo khoác ngoài, "Sao lại tỉnh rồi?"
Oa Oa cười cười tỏ ý xin lỗi, "Giáo sư, làm ồn đến cô ạ?"
Trịnh Quảng Quảng xoa xoa tay cô, "Lạnh tỉnh sao?" Cơ thể Oa Oa rất lạnh, lạnh đến đáng sợ so với người bình thường, cho dù không khí có ấm áp đến cỡ nào cũng thường bị lạnh mà tỉnh, Trịnh Quảng Quảng cũng không trách móc, đi nhà tắm xả nửa chậu nước nóng, rắc một ít muối trắng vào trong, "Ngâm ấm đi rồi đi ngủ."
Oa Oa ôm lấy cốc, cúi đầu xuống, "Vâng. Làm phiền giáo sư rồi."
Trịnh Quảng Quảng nhìn biểu cảm buồn rầu của cô ấy, giọng điệu ôn hòa hơn một chút, sờ sờ đầu cô ấy, "Sao lại khách sáo thế?"
Oa Oa cởi tất, đem đôi chân trắng tuyết của mình cẩn thận thò vào thăm dò nhiệt độ nước, sau đó chầm chậm đặt vào, "Làm phiền giáo sư... ngại lắm ạ."
"Em vẫn còn đang giận tôi à?" Đột nhiên Trịnh Quảng Quảng nhớ tới thái độ thô lỗ của mình, có chút mềm lòng, xuống nước trước dịu dàng hỏi.
"Không ạ."
Trịnh Quảng Quảng cười cười, vậy là có rồi. Cô ngồi đối diện nhìn cô ấy, trên mặt Oa Oa bỗng hiện lên một tầng đỏ cúi đầu. Một lúc lâu hai người không nói chuyện, không khí yên lặng dị thường, im lặng đem đến một hơi thở kì quái khiến tim đập nhanh hơn bình thường.
Trịnh Quảng Quảng cầm khăn đặt lên đầu gối, "Tôi lau khô cho em."
Mặt Oa Oa đỏ tía tô, "Không... không cần đâu ạ. Giáo sư, em... tự em làm là được."
"Lại đây." Âm thanh của Trịnh Quảng Quảng rất trầm, Oa Oa không đám phản kháng, chỉ đành đỏ mặt đặt chân lên chiếc khăn trên đầu gối giáo sư. Trịnh Quảng Quảng buộc hai đầu của khăn mặt lại, nhẹ nhàng lau bàn chân trắng tuyết cùng bắp chân gầy gò, đổi một bên chân, sau đó gác khăn mặt lên mép chậu, "Đi ngủ đi, ngày mai dọn sau."
"Vâng." Oa Oa căng thẳng đan tay vào nhau, "Cảm ơn... cảm ơn giáo sư."
Trịnh Quảng Quảng cười cười, quay người về phòng, Oa Oa choáng váng về phòng mình, bàn chân từ lúc ấm áp đến khi lạnh rồi cũng không ngủ, trong đầu hiện lên nụ cười của Trịnh Quảng Quảng, nụ cười khiến cô ấy choáng váng đến cực điểm, tim đập nhanh đến cực điểm.
Lại qua nửa tháng nữa. Trịnh Quảng Quảng đi dự một buổi tiệc học thuật của thành phố, lúc quay về đã gần 12 giờ. Oa Oa ở nhà đợi cô, nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền vội vàng chạy ra, đúng lúc nhìn thấy vạt áo lễ phục rơi xuống đất của giáo sư được một người đàn ông nho nhã nâng lên.
Hai bên đều có chút sửng sốt.
Trịnh Quảng Quảng nhăn mày, "Sao em còn chưa ngủ?"
Oa Oa có chút bất an, "Em... em đợi giáo sư."
"Lần sau không cần đợi." Trịnh Quảng Quảng tạm biệt người đàn ông nho nhã kia, không mời hắn vào nhà. Người đàn ông kia lịch sự nhã nhặn gật gật đầu với Oa Oa coi như chào hỏi, sau đó tạm biệt: "Tạm biệt."
Âm trầm của người đàn ông rất dễ nghe.
Trịnh Quảng Quảng qua quýt xoa đầu Oa Oa một cái rồi về phòng. Oa Oa nhìn thấy bóng lưng cô, đột nhiên có chút buồn bã, nghĩ đến người đang ông nho nhã ban nãy, lại giống như nghĩ đến gì đó, lặng lẽ cúi đầu, trằn trọc suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, cô ấy gặp được người