Chương 160: Người "lớn" trong trường học
Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng sợ vợ.
Một hôm nào đó, vợ hiệu trưởng xem tin tức giải trí tùy tiện hỏi hiệu trưởng: "Ông thích nữ minh nào?"
Hiệu trưởng tùy tiện nói tên nữ minh tinh.
Nữ minh tinh này nổi tiếng bởi thân hình gợi cảm. Vợ hiệu trưởng lại có thân hình thùng nước tiêu chuẩn.
Tối đó hiệu trưởng ngủ trên sàn nhà.
Lại có một hôm nào đó. Vợ hiệu trưởng lại "vô tình" hỏi hiệu trưởng, "Ông thích nữ minh tinh nào?"
Hiệu trưởng run rẩy nói ra một minh tinh đứng tuổi béo ục ịch nào đó. Vợ hiệu trưởng khinh thường: "Không ngờ khẩu vị của ông mặn thế."
Hiệu trưởng: ...
Tối đó hiệu trưởng lại ngủ dưới sàn nhà.
Hiệu trưởng khóc lóc kêu ca với ông bạn già nào đó: Đây là trò gì chứ? Ngã!
Ông bạn già chỉ cho hiệu trưởng một chiêu: Ông không thể nói như thế. Ông phải nói 'Tôi không thích ai cả, tôi chỉ thích bà' mới đúng.
Hiệu trưởng: ...
Hiệu trưởng: "Buồn nôn quá?"
Bạn già: Vậy ông tiếp tục ngủ dưới sàn đi!
Một hôm nào đó, vợ hiệu trưởng lại hỏi vấn đề này. Hiệu trưởng nhẫn nhịn da gà da vịt đang nổi lên, nghe lời ông bạn già nói, vợ hiệu trưởng cười tươi như hoa, "Cái đồ ma hen này, tuổi này rồi còn sến súa. Đáng ghét!"
Hiệu trưởng: ...
Tối đó hiệu trưởng không phải ngủ đất nữa.
...
Chu Mỹ Đích
Nếu luận bác học, mọi người đề cử giáo sư Liêu Cảnh Hưng, nếu luận khí thế sắc bén, chắc chắn là cô Trịnh, nhưng luận nổi tiếng, không thể không thuộc về giáo sư Chu, vì học vấn giáo sư Chu vừa cao, tính tình lại tốt, có giáo sư làm giáo viên hướng dẫn vừa ít dằn vặt vừa vui vẻ. Cho nên, mỗi năm tới mùa nghiên cứu, Chu Mỹ Đích đều nhận được không biết bao nhiêu thư đề nghị. Phạm trù gì đều có.
Có một hôm, tâm tình Chu Mỹ Đích vô cùng không tốt, một ngôi mộ cổ ở Hà Nam bị đám trộm mộ hủy hoại hoàn toàn, khiến ông đau đớn như đứt ruột gan. Đúng lúc ông nhìn được một lá thư đề nghị linh tinh của sinh viên khoa tiếng Anh, không những ngữ pháp tệ hại, ngay cả từ đơn cũng dùng sai một đống, lập tức tăng xông, lập lức trả lời nghiêm khắc từ chối, bạn học đó nhìn câu trả lời bên trên: Bạn học, đừng thi nữa. Với trình độ của em, thi cũng lãng phí thời gian. Bạn học kia ngẩn người, thầm nghĩ có phải bản thân không cẩn thận đặt nhầm lên bàn Trịnh quá quắt rồi không.
Đến khi có đoàn học thuật nước nào đó đến thăm hỏi, Chu Mỹ Đích làm "chủ nhà", đi theo suốt cả hành trình. Dùng trình độ tiếng Anh lưu loát của mình khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Sinh viên kinh ngạc: Giáo sư, thầy biết tiếng Anh ạ?
Chu Mỹ Đích không hiểu: Tại sao tôi không biết?
Sinh viên lặng thinh: ... Vì thầy thuộc khoa khảo "cổ".
...
Liêu Cảnh Hưng
Kỉ niệm một trăm năm thành lập đại học Tây Hoa. Hiệu trưởng vắt óc căng não, phí không biết bao công phu miệng lưỡi mời giáo sư Liêu lên sân khấu biểu diễn.
Tối đó, ánh trăng thấp thoáng, giáo sư Liêu mặc bộ áo dài xám, tay cầm đàn nhị, đạp lên ánh trăng ung dung bước lên sân khấu, ánh đèn không dám chiếu lên người ông, run run chiếu lên phía sau, giống như làm nổi bật cho màn biểu diễn của ông. Một khí cốt tiên nhân, thần thái ung dung, không ít nữ sinh bên dưới sân khấu, có cả nam sinh mê mẩn, dùng sức hét lên: Giáo sư, đẹp trai quá, đẹp trai chết mất!
Không khí điên cuồng cùng náo nhiệt. Giáo sư Liêu cũng không quan tâm. Đi thẳng đến chiếc ghế đơn độc giữa sân khấu, hất tà