Chú Thạch Sư

Thân phận Tịch Thần.


trước sau

(Đọc lại chương trước tác cũng tự thấy sến, nhưng, đó không phải là điều ai cũng mong có được sao, ngay cả tác cũng vậy, cũng mong có thể gượng ép mà chiếm được tình cảm như thế. =)))

“Từ xa xưa, khi tất thảy hỗn độn đều chỉ là một mảnh hoang tàn, khi ngay cả ta và ngươi đều chưa được khai sinh, có những Cổ Thần xưng vương xưng bá, chiến tranh liên miên, dân chúng lầm than, tất thảy đều bởi cái dục vọng cá nhân của những tên Cổ Thần ấy.” Ngọc Hoàng nói ra.

“ Ngọc Hoàng, ngươi tại sao tự nhiên muốn hồi tưởng như vậy ??” Nam Tào hỏi trong khó hiểu.

“Hôm nay ngươi đã được gặp Lưu Phàm rồi, hắn ta chính là kẻ mang Tịch Thần hệ thống, đúng không ??” Ngọc Hoàng hỏi.

“Bẩm, đúng.”

“Từ ngàn xưa, khi vạn giới còn mới khai sinh, tất thảy đều bị Cổ Thần thống trị, nhưng, các vị Vạn Giới Chi Chủ căn bản không thể để như vậy, và ở mỗi thế giới, họ tạo ra một kẻ với danh xưng Tịch Thần, chính là kẻ ngang tàng nhất, tàn nhẫn nhất và dơ bẩn nhất, mục đích là để thanh lọc Chư Thần. Bọn hắn cũng được treo thưởng như vậy, giết một thần, tăng tu vi, giết hai thần, lại tăng tu vi...đến khi ta tạo ra Tịch Thần hệ thống, ấy là phỏng theo phương pháp tặng quà ấy.” Ngọc Hoàng nói.

“Tức là...Lưu Phàm thực chất là một thứ công cụ mang tên Tịch Thần ??” Nam Tào sửng sốt.

“Nói vậy không hẳn là sai, hắn đúng là thứ công cụ của ta để quản lý chư thần, và hắn biết rõ điều đó, hắn cũng chấp nhận điều đó. Lưu Phàm đã nhận nhiệm vụ đầu tiên với danh xưng là Tịch Thần, ấy là thanh lọc Zeus, cũng là có không ít liên quan đến hắn.” Ngọc Hoàng thở dài.

“Hắn biết hắn chỉ là một thứ công cụ, từ khi nào cơ chứ ??” Nam Tào không thể tin điều mình vừa nghe.

“Hắn đã biết khi sử dụng Tịch Thần hệ thống, bằng chứng là hắn càng ngày càng ít phụ thuộc vào hệ thống, không hỏi, không nói chuyện và cũng không dây dưa đến Thần nhiều như trước.” Ngọc Hoàng đáp.

“Một nhân loại như vậy...căn bản không thể tồn tại một kẻ với tính toán vượt qua Ngọc Hoàng.” Bắc Đẩu chen vào.

“Hắn thực sự đã tồn tại, và hắn có khi còn nắm được nhiều hơn chúng ta tưởng.” Ngọc Hoàng đáp trong lo âu.

“Ngọc Hoàng, nhân loại không bao giờ thích được kìm cặp, càng là tên chó điên này cực kì cứng đầu, chính hắn cũng đã thề độc không bao giờ lùi bước, ngài nghĩ hắn có dám đến tận đây làm loạn ??” Nam Tào có chút vội vã, nói.

“Ta không biết nữa, Tịch Thần...luôn là mối hiểm họa, ngay cả đối với Vạn Giới Chi Chủ, bọn hắn sinh ra đã như một ngọn hỏa diễm bất kham, có thể dùng để dí người khác, cũng có thể hại đến chính mình, cháy ngược tay người cầm. Zeus cũng như vậy.” Ngọc Hoàng đáp.

“Zeus...liên quan gì ??”

“Hắn là Tịch Thần tiền nhiệm, là kẻ đã thanh trừng Cronus Cổ Thần, đã từng tuân theo Vạn Giới Chi Chủ đi làm vô số việc dơ bẩn mới có thể giành được trạng thái Nhân giới như hôm nay, thế rồi Zeus cũng nhận ra điều ấy, và hắn trở thành con ngựa bất trị. Thất tình lục dục, tất cả những gì đại nghịch bất đạo nhất của một sinh vật có thể làm, Zeus đều đã làm qua, có những điều còn kinh tởm đến mức chúng ta khó thể nói ra thành lời.” Ngọc Hoàng đáp.

“Zeus...và Lưu Phàm lại là kẻ đồng chức, là người đi trước và đi sau, và bây giờ nhiệm vụ chính là thanh trừng lẫn nhau ??” Nam Tào như bị đạp đổ nhân sinh, nói.

“Ta đúng ra mới là Tịch Thần kế nhiệm, đúng vậy, chức Ngọc Hoàng này chỉ như một cái ghế hờ, căn bản ta chưa thể tiêu diệt được Zeus. Ta là kẻ có lỗi khi đã đùn đẩy công việc này cho Lưu Phàm, nhưng, chỉ có hắn mới là kẻ có thể làm được.” Ngọc Hoàng nói.

Kinh Dương Vương là một trong các vị Vạn Giới Chi Chủ, Ngọc Hoàng không sợ vì sức mạnh cuả Kinh Dương Vương, hắn sợ bởi chức Ngọc Hoàng này chỉ là tự phong tự bịa, hắn sợ bị hỏi tội rằng vì sao vẫn chưa tiêu diệt Zeus !!

Trên hết, hắn sợ vì đã gán trách nhiệm này lên một kẻ phàm tục, thậm chí còn chưa phong thần !!

“Lưu Phàm không thể bằng ngài được,
không thể !!” Nam Tào nói ra.

“Đừng gọi hắn là Lưu Phàm nữa, hắn lúc này là...Tịch Thần, và hắn sẽ tiêu diệt Zeus, làm điều mà ta chưa từng làm được !!!” Ngọc Hoàng đáp lại, lớn giọng như để trấn áp.

Lưu Phàm cũng đã tính đến việc bản thân bị lợi dụng, hắn hiểu rằng trên cõi đời của sự hiện thực này, không gì là cho đi không cầu nhận lại cả, Ngọc Hoàng cũng không ngoại lệ, chỉ muốn biến hắn thành một con cờ.

Nhưng, nếu như làm theo có thể khiến Nhân giới an ổn, có thể cho hắn cơ hội để ngăn chặn tên khốn Triệu Trọng Thủy, hắn vẫn sẽ làm...

Làm Tịch Thần, Hắc Ám Sứ Giả của Quang Minh Thế Giới !!

“Tại sao ngài lại có niềm tin ở hắn ??”

“Hắn không phạm sai lầm của ta và Zeus. Hắn thực sự quan tâm đến xung quanh cho dù bản thân có thể mạnh lên, bằng chứng ở việc hắn không có ý định trêu An Dương Vương hay giết Thủy Khuynh Thiên. Hắn là kẻ có thể dùng lời mà thâu tóm nhân tâm, nhưng không phải kẻ chỉ muốn khóc và gào là mạnh lên. Hắn là kẻ có giác ngộ cực cao ở việc dựa vào người khác thay vì cậy mạnh mà ngang tàng.” Ngọc Hoàng nói ra.

Lưu Phàm là kẻ nắm được trước cốt truyện cổ tích, hắn hiểu và đồng cảm với các nhân vật, từ đó xây dựng một mối quan hệ vừa đủ để có thể dựa dẫm, kiến thức về tâm lý học cũng cấu thành một Lưu Phàm biết cẩn trọng và hiểu được tầm quan trọng của xã hội.

Nói cách khác, hắn là Ngọc Hoàng, nhưng trẻ hơn, giác ngộ cao hơn, và có tiềm năng hơn.

“Ngọc Hoàng, ngài...không phải đang muốn tìm hắn để truyền ngôi ??” Bắc Đẩu lặng người.

“Ta đã giác ngộ rồi, nếu như vì vạn giới, ta tin Lưu Phàm thực sự có thể làm một tên Tịch Thần sạch sẽ, thực sự có thể...trở thành Ngọc Hoàng kế nhiệm.” Ngọc Hoàng nói ra.

Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, Ngọc Hoàng vốn chỉ muốn chọn bừa một tên để làm tay sai, thế rồi để chính hắn cũng thấy cảm phục trước Lưu Phàm.

...

Tại thiên giới trời Tây, nơi ở của Cửu Nghệ Muse.

“Lục Muội, ngươi sao vậy ??” Clio hướng Polyhymnia hỏi.

“À...ừm, ta cảm giác...thật lạ, như kiểu có một hình bóng nào đó trong ta vậy.” Polyhymnia đáp.

Clio vốn là Muse của sử học, trong khả năng của nàng mạnh nhất là sự đối chiếu, tương đương với khả năng nhận ra từng thay đổi nhỏ nhất của một tồn tại nào đó, kể cả Polyhymnia.

“Hình bóng, của vị thần nào vậy, dựa vào hào quang, thậm chí là chỉ một phần rất nhỏ thôi, ta cũng có thể nhớ được đó là ai.” Clio nói.

“Nếu vậy...Nhị Tỉ thử tìm cho ta, nam thần nào trong đồng tử có hai màu mắt, một bên là hỏa diễm vô cùng mãnh liệt và bùng cháy, một bên là thanh thủy ôn hòa, chỉ cần nhìn vào thôi ta đã có một cảm giác yên bình đến khó tả.” Polyhymnia long lanh nói.

Clio: ?!?!

“Không có kẻ nào có thể chịu được Thủy và Hỏa ở mức độ như vậy, càng là đã biến nó thành một phần cơ thể, kẻ như thế không tồn tại !!” Clio nói thẳng.

“T-Thật sao...đáng tiếc thật.” Polyhymnia nhỏ giọng.

“Nếu như một kẻ không tồn tại thì không việc gì phải buồn lòng cho hắn cả, Lục Muội !!” Clio đáp.

Là Sử Học, nàng phải thẳng tính, sử không thể chép sai, mọi chuyện đều phải nhất nhất thẳng như cột chống trời, Polyhymnia hiểu điều đó, cũng bởi vậy không bao giờ nghĩ đến việc sửa tính của Clio hay bất kì ai trong Cửu Nghệ Muse.

“Có lẽ là vậy, hắn không thể tồn tại đâu nhỉ.”

Mời đọc , truyện khá hài chuyên tổ đội săn khí vận chi tử.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện