Căn phòng bếp bên trong rất đơn sơ, chỉ có vài dụng cụ đồ bếp rất bình thường, duy nhất thứ không phù hợp chính là một cái thùng để bên góc gần tủ lạnh, đây không phải là cái thùng ngày đầu tiên người đàn bà dùng để đựng xác chết sao, Mạnh Luân nhìn người đàn bà mái tóc đã được kéo sang hai bên tai, khuôn mặt gầy gọt, vàng vọt, đôi tay khô héo cầm một con dao bếp đang chặt một khói thịt trên bàn, máu từ những vết chặt từng chút từng chút chảy ra nhiễu xuồng sàn nhà.
Nồi nước sôi trên bếp bỗng nhiên kêu lên, nước bên trong sùng sục trào ra, người đàn bà liền dừng tay xoay người tắt bếp, một lúc sau bà bỏ hết thịt trên bàn vào nồi, nhưng miếng thịt quá to không thể hoàn toàn bỏ vào mà trồi ra khỏi nồi, dù vậy bà ta cũng không để ý mà hòm hèm nhìn chằm chằm.
Thịt bên trong nồi vì độ nóng của nước nóng mà từ từ chuyển màu, nhưng dù vậy màu đỏ của thịt vẫn không bị mất bao nhiêu, cả miếng thịt chỉ có phần dưới hơi chín còn lại vẫn giữ màu đỏ của máu, nhìn nồi nước từ lúc bốc khói nghi ngút đến khi thưa thớt, người đàn bà liền dùng tay bốc miếng thịt ra rồi để vào dĩa, dường như bà ta không cảm thấy nóng tí nào.
Nấu nướng xong, bà ta liền bưng ra ngoài bàn, Mạnh Luân đi sang một bên rồi nhìn đàn bà đi ra khỏi bếp, sau đó coi như không có ai mà bắt đầu hưởng thức bữa ăn.
Mạnh Luân rất thản nhiên nhìn bà ta ăn, dù biết được món thịt này không phải là thịt từ động vật nhưng anh vẫn rất bình tĩnh mà chứng kiến cả quá trình.
Miếng thịt to chỉ trong vai phút đã bị ăn ngấu nghiến, nhưng dường như chỉ nhiêu đây thì chưa đủ no, sau khi ăn xong người đàn bà liền xoay đầu nhìn sang Mạnh Luân đang đứng ở góc phòng gần nhà bếp, ánh mắt bà ta lóe lên, cổ họng vang lên tiếng ừng ực.
Nhìn một lúc bà ta liền đứng lên đi vào lại nhà bếp, Mạnh Luân lúc này cũng không nhìn theo mà đi từ từ về phía cửa ra vào, không phải chờ lâu, anh vừa đến cửa thì người đàn bà đã bước ra, trên tay cầm một con dao thái thịt to.
Nhìn thấy Mạnh Luân sắp ra khỏi cửa bà ta liền nổi điên, hai mắt đỏ lên cả người nhào lên phía anh, con dao cầm trên tay điên cuồng quơ quào.
Mạnh Luân thấy cũng không để ý mà chạy ra ngoài, người đàn bà đuổi theo sau, hai người một trước một sau chạy từ tầng năm xuống, trong lúc đó nếu người đàn bà đuổi kịp anh liền xoay lại đối đầu với bà ta vài giây rồi đá văng bà ra xa vài thước rồi sau đó tiếp tục bỏ chạy.
Cứ lặp lại hành động như vậy, cuối cùng Mạnh Luân cũng xuống đại sảnh, nhìn cánh cửa tầng hầm mở rộng cuối cùng anh cũng thở phào mà chạy vào trong, với sức khỏe hiện tại của anh, chạy xuống năm tầng lầu cộng với đối phó với chủ nhà đã khiến anh khá đuối sức.
Người đàn bà thấy anh chạy vào tầng hầm liền ngừng lại, cả người run rẩy sợ hãi nhưng ánh mắt lại không cam lòng, bà ta rống lên một tiếng đầy tức giận, mặc dù không đi vào trong nhưng bà ta lại đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào bên trong cho dù bên trong tối đen không thấy được thứ gì.
Nhưng bà ta không đứng lại lâu, giống như cảm nhận được thứ gì đó khuôn mặc bà ta hiện lên vẻ hoảng sợ tức tốc quay đầu chạy thẳng lên tầng.
Phía bên ngoài Mạnh Luân đã không còn quan tâm, khi anh chạy thẳng vào tầng hầm tối đen liền men theo trí nhớ mà đi thẳng vào trong, khi thấy ánh đèn mờ mờ từ giá nến xung quanh quan tài được thắp sáng liền chạy lại gần.
"Anh Luân.
" Trong bóng tối mờ mờ Trần Dương thấy bóng dáng chạy lại gần liền vui vẻ hô, sau đó lo lắng hỏi "Không sao chứ anh.
"
Lúc này Mạnh Luân mới đến gần thấy Trần Dương cùng Túc Nhan đang đứng gần quan tài còn ba người Lư Nhân thì run rẩy cách khá xa, nắp quan tài đã được để xuống sàn nhà, bên trong thi thể đang thây đổi bằng mắt thường có thể nhìn thấy, làn da trắng xanh của thi thể đang dần dần trở nên hồng hào, những ngon tay đang co giật, mái tốc đã thô sơ đang dần suông mượt.
Nghe Trần Dương hỏi Mạnh Luân chỉ lắc đầu "Không sao.
"
Không nghe Mạnh Luân hỏi nhưng Túc Nhan vẫn báo cáo tình hình từ khi xuống hầm tới giờ "Cô bé vào thân xác rồi, nhưng chắc cần thời gian để hoàn toàn dung nhập, tuy thân thể không thể sống lại nhưng vẫn đủ khả năng tăng sức mạnh cho cô bé trả thù.
"
Mạnh Luân gật đầu, điều này cũng đã đoán trước, thật ra từ đầu anh cũng chỉ muốn thả tự do cho cô bé, cái nhà trọ giấu đi thân thể rồi giam cầm linh hồn của bé vĩnh viễn ở đây, vậy chỉ cần để cô bé tìm lại thi thể hoàn hành chấp niệm liền sẽ được giải thoát.
Nhìn thân thể của cô bé càng ngày càng hồng hào, những ngón tay cứng rắn cuối cùng cũng buông lòng, chìa khóa nằm trong lòng bàn tay rớt xuống quan tài vang lên một tiếng keng nho nhỏ.
Mạnh Luân lại gần luồn tay vào cầm chìa khóa lên, rồi xoay người đi đến cánh cửa duy nhất dưới tầng hầm này "Đi thôi.
"
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, cánh cửa kèo kẹt mở ra, một luồng ánh sáng trắng bao bộc lấy những người chơi.
Mạnh Luân sau khi bị ánh sáng bao bộc liền thấy mình xuất hiện ở một không gian trắng xóa, trước mặt anh có một bóng dáng nhỏ, bóng dáng từ từ đến gần anh, cuối cùng xuất hiện rõ ràng trước mặt anh.
"Anh ơi, cảm ơn anh nha.
" Cô bé lúc này khuôn mặt hồng hào cười rộ lên lộ hai lúm đồng tiền.
Mạnh Luân không nói gì chỉ mỉm cười xoa nhẹ đầu cô bé.
Cô bé được anh xoa đầu mà híp cả mắt sau đó đưa một vật trong lòng bàn tay mình ra khẽ nói "Miên Miên không có gì để cảm tạ, chỉ có thứ này, cảm ơn anh đã giải thoát cho chúng em.
"
Mạnh Luân nhìn con búp bê nhỏ bằng lòng bàn tay của cô bé chưa kịp nói gì liền thấy cô bé dần dần biến