Tầng ba tổng cộng có sáu phòng, chia đều cho hai bên, mỗi phòng được xây chéo nhau, ở trước mỗi phòng đều có một cái móc khá kỳ quặc giống như ở đó đáng lẽ có treo thứ gì đó, mỗi căn phòng đều được đánh số nhưng kỳ quái là khách sạn này không có nhiều phòng nhưng lại đánh số theo tầng, giống như đây là tầng ba nên số phòng sẽ bắt đầu bằng số ba.
Mạnh Luân nhìn chìa khoá trong tay thấy con số ở trên là ba sáu sáu, có nghĩa là phòng cuối cùng nằm kế cầu thang.
Bọn họ đi ngang qua những phòng khác đều không nghe được âm thanh gì chắc là mọi người đều không có trong phòng, ba người đi thẳng tới phòng cuối cùng thì Trần Dương trực nhớ ra xoay đầu sang Túc Nhan.
"Chị không về phòng sao.
" Cậu vẫn nhớ không thể để lộ giới tính của cô, còn nữa cô cũng lớn tuổi hơn cậu thay vì không biết gọi thế nào thì cứ xưng chị vậy.
Túc Nhan nghe cậu hỏi thì nhún vai nói một cách đương nhiên "Không, dù gì chúng ta cũng chung đội ở chung với nhau là tốt rồi.
"
Mạnh Luân không nói gì chỉ đưa chìa khoá vào tay cầm rồi vặn, cánh cửa từ từ mở ra "Vào thôi.
"
Nền chủ đạo của căn phòng là màu xám, một màu mập mờ không rõ ràng, giường cũng được trải ga màu xám chỉ có rèm cửa sổ là màu trắng đơn sơ.
Nếu so sánh căn phòng này cùng căn phòng của họ ở khách sạn trước khi tiến vào đây thì càng cũ kỹ, cổ xưa hơn, với thời đại tinh tế hiện nay thì đã không có ai còn sử dụng giường, bàn ghế bằng gỗ như thế này rồi.
"Tìm đi.
" Mạnh Luân nãy giờ vẫn kìm nén sự không quen ở cổ tay, đối với một người sống ở thời đại này thì việc đeo quang não đã là chuyện đương nhiên trong cuộc sống rồi.
Anh cũng không thể hiện sự mất tự nhiên của mình nhưnh hành động không ngừng xoa cổ tay đã bán đứng điều đó.
Cửa đóng lại ba người không ai rãnh rỗi đều bắt tay vào lục tung căn phòng, Trần Dương vô tình nhìn cổ tay của mình thấy không còn quang não nữa thì cũng hơi giật mình nhưng rồi thôi không nghĩ đến nữa chỉ nhanh tay tìm kiếm các ngăn tủ trong phòng miệng thì lẩm bẩm "Không thoải mái chút nào cả, quang não của tôi, trò chơi của tôi.
"
"Được rồi đừng là bà lẫm bẩm nữa, nó cũng có mất thật đâu.
" Túc Nhan cũng đang tìm bên cạnh nghe vậy thì không chịu nỗi mà quát.
Căn phòng cũng không to ba người rất nhanh đã xoát mọi ngõ ngách, lúc đứng chụm lại liền lấy những thứ mình tìm thấy mà để lên bàn.
Mạnh Luân chỉ thấy được một cái hộp quẹt khá phổ biến hồi xa xưa, đây là kiểu bật nấp khi sử dụng, Trần Dương thì tìm được một mộc bài, bên trên không ghi gì cả chỉ là một mộc bài rỗng nhưng lại có một sơi dậy cột trên đầu, còn Túc Nhan thì không thấy gì.
Cả căn phòng cũng không tìm được thứ gì hữu dụng cả, lúc này mặt trời đã hạ nhiệt, ánh sáng chiếu qua rèm cửa sổ không còn cái nóng gay gắt nữa.
"Để em về phòng xem sao.
" Túc Nhan trực nhớ ra chưa xem phòng mình liền chạy ra khỏi phòng, Trần Dương thấy vậy cũng đuổi theo sau.
Mạnh Luân nhìn cánh cửa từ từ khép lại thì thở dài, không ngờ chỉ đi du lịch giải khoay thì lại gặp chuyện thế này.
Đây có lẽ là một trong những sự việc huyền bí mà chưa có ai khám phá ra cả, trên lục địa này cũng không có bất kỳ thông tin nào về hàng loạt người mất tích cả, nhưng người tử vong do tự tử, tai nạn lại rất nhiều mỗi năm đều tăng cao.
Chẳng lẽ trò chơi này có thể điều khiển được sinh mạng bên ngoài sao.
Càng nghĩ Mạnh Luân càng thấy hoang đường, chuyện này sao có thể như vậy, nếu như những điều người đàn ông tên Tử Bi nói thì trò chơi này mang lại lợi ích thiết thực cho người chơi vậy không phải sẽ gây nên hỗn loạn trong đời sống hiện thực sao.
Càng nghĩ đầu óc càng rối loạn, cũng không có đáp án, thôi không suy nghĩ vấn đề này nữa, dù sao điều anh thắc mắc về trò chơi này cũng không phải ít.
Điều thứ nhất, đây là trò chơi theo thể loại kinh dị vậy nó tuyển chọn người chơi theo mục đích nào, tuỳ ý hay phải đúng vào cơ sở lựa chọn.
Điều thứ hai, gợi ý mà nó cho có đúng với dữ kiện trò chơi hay không.
Điều thứ ba, nếu phân người chơi theo cấp bậc vậy sao người chơi có cấp bậc cao hơn có thể vào chung màn chơi với người chơi có cấp bậc thấp.
Điều thứ bốn, lợi ích của trò chơi là nhắm vào cá nhân hay toàn thể, nếu trò chơi chỉ cho tiền bạc vậy việc người chơi đánh cược mạng sống của mình