Từ trong sự xúc động khi còn có thể sống sót, Trần Dương cuối cùng cũng mỉm cười bình tĩnh trở lại, cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh, thấy bản thân đứng giữa hàng nghìn tấm gương, điều này cũng không khiến cậu dao động, chỉ là chân mày khẽ nhíu lại, đầu óc xoay chuyển cố gắng nhớ lại xem có quen thuộc với màn chơi này không.
Không có, những ký ức về những màn chơi từng trải quá đều không có, trừ những cuộc sống bình thường còn lại những thứ liên quan đến trò chơi đều mơ hồ không rõ.
Thở dài một hơi Trần Dương cũng không cố gắng nhớ lại nữa, đối với cậu đây là màn chơi không thể nào dễ hơn.
Nhìn con đường gương phía trước cậu liền bước đi, không quan tâm những cái tay xương thò ra bên ngoài, thong thả đi từng bước từng bước một khi có những cánh tay đụng vào chân cậu liền không do dự mà dẫm nát chúng nó.
Đi thẳng một đường cho đến khi gặp một cái gương chắn lối đi, Trần Dương híp mắt nhìn nó trong chút lát sau đó bước vào.
Nhìn một người giống như đút ở đối diện, Trần Dương không hề chần chờ mà đi đến đánh một quyền, đối với tình trạng hiện tại mà nói vũ khí không có chỉ có thể dùng nắm đấm mà giải quyết.
Sau khi giao tranh vài lần, Trần Dương phát hiện người trước mặt hoàn toàn là bản sao của cậu trước đây, cả sức mạnh, vài cái thoa tay múa chân đều như vậy, nhưng hiện tại cậu đã khác, thân thể vẫn vậy nhưng linh hồn đã thay đổi, nói chính xác hơn là linh hồn đã trưởng thành sớm hơn thể xác.
Lúc này không thử nữa cậu dùng hết lực đập mạnh vào bụng người trước mặt.
Rắc, rắc, tiếng nức từ nó phát ra, từ bụng lan đến toàn thân rồi vỡ vụng, từng mảnh gương vỡ ra thành tia sáng nhỏ biến mất vào khoảng không.
Nhìn những mảnh vụng của tấm gương biến mất, trước mắt liền trở nên mơ hồ, điều này khiến Trần Dương thận trọng lắng nghe âm thanh xung quanh, mọi thứ đều êm ắng đến cả tiếng gió cũng không có khiến cậu cũng an tâm hơn.
“Tiểu Dương, Túc Nhan, Tiểu Quan…”
Khuông mặt của Trần Dương trầm tỉnh đến khi nghe được tiếng gọi liền trở nên mừng như điên cuối cùng là ngơ ngác tươi cười.
Không lên tiếng đáp lại liền Trần Dương cố gắng điều chỉnh lại tâm tình cùng nét mặt, sau khi chắc chắn không khác gì lúc trước cậu mới hô lên.
“Anh Luân.
”
“Tiểu Dương, em đứng yên ở đó anh sẽ đi lại.
” Mạnh Luân khi nghe được tiếng trả lời liền mừng rỡ.
“Vâng.
” Trần Dương nghe vậy liền ngoan ngoãn đứng yên.
Mạnh Luân lúc này đang đứng cùng Trần Phong ở một ngỏ rẻ, như thường lệ mỗi lần đi được một khoản liền hô lớn gọi tên, đến khi nghe tiếng đáp lại liền vui mừng mà tăng nhanh bước chân.
“Từ từ, nó không chạy mất được.
” Trần Phong nhìn Mạnh Luân mỗi bước đi đều như bay liền nói.
“Không được, không biết nó thế nào, có bị sao không.
” Mạnh Luân lắc đầu, anh nắm tay Trần Phong mạnh mẽ kéo đi.
Nhìn hai bàn tay đan vào nhau Trần Phong vừa sung sướng vừa bực bội, cảm xúc lẫn lộn khiến anh ấy cũng mơ hồ.
“Tiểu Dương, em nói vài câu để anh xác định vị trí.
” Mạnh Luân vừa đi vừa hỏi.
“Vậy để em đếm số nhé.
Một… Hai… Ba…” Trần Dương liền bắt đầu đếm.
Mạnh Luân lắng tai nghe để xác định sau đó kéo Trần Phong tăng nhanh tốc độ.
“Tiểu Dương.
”
Trần Dương vừa đếm tới mười liền nghe được tiếng gọi gần sát bên tai, cậu quay đầu lại nhìn Mạnh Luân cùng anh trai đang đi đến gần liền không kìm được ửng đỏ đôi mắt.
“Em có sao không.
” Mạnh Luân nhìn Trần Dương lo lắng hỏi.
“Không, em không sao.
” Cố kìm nén nước mắt Trần Dương nói.
Mạnh Luân càng nhìn càng cảm thấy khác lạ, đứa nhỏ anh nhìn mấy năm dù chỉ cần một ánh mắt cũng biết cậu muốn gì thì làm sao anh không biết sự thay đổi của cậu, mặt dù cậu đã tỏ ra bình thường.
“Sao vậy anh Luân.
” Trần Dương khó hiểu hỏi.
“Không có gì.
” Mạnh Luân lắc đầu, đưa tay lên xoa mạnh đầu cậu, đôi mắt khẽ cụp xuống.
Thật ra cũng không lạ khi Mạnh Luân nhìn ra Trần Dương thay đổi, dù có cố gắng tỏ ra ngây ngốc thế nào đi nữa thì khí chất cùng ánh mắt cũng không thể nói điều chỉnh là điều chỉnh được, năm tháng từ trong cái chết tìm về sự sống đã mài dũa từ một người ngây ngốc, khờ khạo trở nên thâm trầm, nhìn sinh tử trước mắt đều có thể thờ ơ lạnh nhạt, thì làm sao có thể quay trở về.
“Đi thôi.
” Trần Phong khẽ híp mắt nhìn Trần Dương nhưng cũng không vạch trần mà nói khẽ.
Ba người tiếp tục tìm một con đường rồi bước đi, những tấm gương tiếp tục trải dài vô tận, dù đi đến đâu vẫn không thoát khỏi, vừa đi vừa kêu tên của hai thành viên còn lại.
Sự im lặng quá mức khiến người khác cảm thấy bất an, giống như trong không gian rộng lớn này chỉ có một mình.
“Trần Phong, anh có cảm thấy kỳ lạ không.
” Mạnh Luân nghi ngờ hỏi.
“Ừm, có lẽ chúng ta còn ở bên trong gương.
” Trần Phong gật đầu nói.
“Vậy làm sao đây.
” Trần Dưồng chen vào hỏi.
“Tìm.
” Trần Phong khẽ liếc mắt nhìn Trần Dương nói.
“Hả.
” Trần Dương giả vờ chớp mắt vẻ mặt đầy khó hiểu, dù cậu đã biết nhưng vẫn không thể quá lộ liễu.
Kính trong kính, muốn thoát khỏi cần tìm cái kính đã đưa họ vào, trong hàng nghìn cái kính này phải tìm ra một cái kính chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Mạnh Luân ghe vậy cũng hiểu, nhưng dù hiểu cũng thật sự quá sức với anh, nếu muốn tìm được cái kính đó thì không biết phải đến ngày tháng năm nào, anh lo lắng nếu như Túc Nhan cùng Tiểu Quan không ở cùng không gian trong kính này thì sao, họ sẽ như thế nào.
“Đừng lo lắng, nhìn kỹ những tấm gương xung quanh đi.
” Trần Phong dịu dàng nói.
Mạnh Luân dựa theo lời nói mà nhìn chằm chằm vào tắm gương gần nhất, mặt kính bằng phẳng không phản chiếu bắt kỳ ai bên trong, nếu nhìn kỷ có thể thấy một vết đen bên ngoài vành kính, anh nhìn tiếp những cái kính kế bên đều có vết đen này.
“Đây giống như lỗ hỏng trong trò chơi, nếu chịu nhìn kỹ thì sẽ thoát ra được, chúng ta cứ lần theo giấu vết sẽ thấy được tấm kính chân thật.
” Trần Phong nói.
Mạnh Luân gật đầu, ba người lần theo dấu vết trên những tấm gương rồi cất bước đi, vừa chạy vừa nhìn từng tấm gương đến khi gặp hai lối rẻ liền dừng lại.
“Trần Dương, em qua kia xem thử.
” Mạnh Luân chỉ tay về bên phải nói với Trần Dương còn anh thì đi qua đường bên trái.
Trần Phong chỉ đứng tại chỗ nhìn hai người đi qua hai bên, thật ra anh đã quan xác trước khi gặp Mạnh Luân, cũng biết cái nào là đường ra nhưng để rèn luyện cho hai người tính quan xác anh sẽ không mở miệng nói nhiều.
“Anh, bên này.
” Trần Dương quan xác vào tấm kính sau đó chắc chắn mỗi cái đều có vết đen liền hô lớn.
Mạnh Luân nghe vậy liền đi lại, lúc đi ngang Trần Phong cũng không suy nghĩ nhiều mà nắm lấy tay kéo theo.
Trần Phong nhìn hành động tự nhiên này của Mạnh Luân liền vui vẻ, môi khẽ cong lên một nụ cười, đến khi sắp lại gần Trần Dương mới hạ xuống khuôn mặt trở về vẻ lạnh nhạt như bình thường.
“Những chỗ gường này đều có vết đen.
” Nhìn hai người đang nắm tay đi lại gần Trần Dương khẽ cười nhưng lại không hỏi đến mà chỉ vào những cái kính nói.
“Đi thôi.
” Trần Phong nhìn em trai cười đầy mờ ám như vậy liền nói sau đó biến bị động thành chủ động trở tay nắm ngược lại tay Mạnh Luân kéo đi.
“Ờ, ừm.
” Mạnh Luân ngơ ngác trước hành động của Trần Phong nhưng cũng không vùng vẫy để mặc y kéo anh đi.
Tiếp tục đi trên một con