Cả Trần Hàn và Lôi Quang Thiên đều hốt hoảng, Trần Hàn trấn tĩnh Nguyên Ly rồi nói "dẫn ta về gặp gia gia ngươi để xem có chuyện gì" Nguyên Ly gật đầu đồng ý chấp nhận dẫn hắn về phòng gia gia nàng
Ba người đi vào thấy Nguyên Đổng đang nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, Lôi Quang Thiên hơi bất ngờ nói "Chuyện gì thế này, hôm qua vẫn còn cùng ta chém giết Yêu Thú mà bây giờ đang bất tỉnh, Trần Hàn mau xem Nguyên sư đệ của ta làm sao"
Trần Hàn bình tĩnh mở mắt Thiên Ma lên cảm nhận một làn khí xanh bay u ám vào Nguyên Đổng, Trần Hàn lấy tay dò xét vào người thì hốt hoảng bên trong "Cái gì, sao hạ vực có chuyện này xảy ra được chứ"
Trần Hàn đột nhiên bừng tĩnh ra ngoài nói "Gia gia của cô không thể cứu nổi, ta chỉ cần làm cho ngài ấy tỉnh dậy trong 5 phút ngắn ngủi để nói mọi người thôi"
Lôi Quang Thiên và Nguyên Ly nghe thì ngạc nhiên rồi bật khóc, Trần Hàn ngồi bên cạnh nhìn Nguyên Đổng nằm giường rồi nghĩ "U Hồn Đoạt Hồn sao có thể, tộc U Hồn vẫn còn sao, tình trạng này có lẽ hơn 50 năm rồi, vì muốn cố gắng nuôi Nguyên Ly lớn rồi mới mãn nguyện mà rời đi"
"Thật không nghĩ tới lần ta Trùng sinh gặp nhiều chuyện như vậy Tử Thần tộc ,U Hồn tộc và còn nhiều thứ khác nữa" Trần Hàn liền tạm gác nhìn Lôi Quang Thiên và Nguyên Ly nói "Ta sẽ làm cho ông ấy tỉnh dậy có những chuyện nên nói hết ra nếu không sẽ không kịp, thời gian ông ấy sắp hết"
Nguyên Ly đang khóc vẫn nghe được rồi gật đầu nhìn gia gia của nàng, Trần Hàn ấn định tay lên trán Nguyên Đổng
Nguyên Đổng chợt mở khẽ mắt nhìn mọi người thấy Trần Hàn, Lôi Quang Thiên và Nguyên Ly đang khóc trên mặt, ông liền lấy tay sờ miệng mở rất khó nói "Nguyên Ly à, ta ! đã chuẩn bị sẵn sàng đi rồi"
Nguyên Ly liền khóc lớn nói "Gia gia đừng bỏ con mà đi, cha mẹ đã đi rồi ngài còn bỏ con mà đi sao.
con bây giờ sẽ thành cô nhi mất"
Nguyên Đổng vẻ mặt ốm yếu nói "thời gian của ta đã đến, ta cũng may là đợi con lớn thành người cháu gái xinh đẹp của mình ta cũng mãn nguyện rồi"
Trần Hàn và Lôi Quang Thiên cũng đành chấp nhận nhìn Nguyên Đổng ốm yếu nói
Nguyên Ly khóc lớn òa lên như một đứa trẻ, Nguyên Đổng sờ tay tẩy đi nước mắt của Nguyên Ly rồi nói "Nguyên Ly đừng đau lòng, ta sẽ xuống đó tìm cha mẹ con nếu không thì ta cũng mừng vì họ vẫn sống"
Nguyên Đổng nhìn Lôi Quang Thiên rồi nói yếu ớt "Lôi huynh à, sau khi ta đi rồi huynh thay ta bảo vệ Nguyên Ly chấp nhận nó như là cháu gái của huynh, làm vậy ta cũng chấp nhận rồi"
Lôi Quang Thiên cố kìm nén nước mắt chảy ra, gật đầu nói "Sư đệ yên tâm, ta sẽ không cho động vào nó đâu dù chỉ một cộng tóc"
Nguyên Đổng vui mừng trong vẻ mặt ốm yếu, rồi quay qua nhìn Trần Hàn rồi nói "Hai điều kiện lúc trước ta đưa cho ngươi chấp nhận đúng chứ đừng phụ sự kỳ vọng của ta, thay ta chăm sóc nó"
Trần Hàn nghe gật đầu nói "ngài yên tâm, ta sẽ không làm cho nàng tổn thương và cố gắng tìm cha mẹ cho nàng"
Nguyên Đổng hài lòng rồi sờ đầu Nguyên Ly nói "Nguyên Ly à, cố gắng chăm sóc tốt bản thân mình và đi theo Trần Hàn học Luyện đan, những gì dặn dò ta đã dặn rồi ta không còn gì nuối tiếc nữa" mắt nhắm vào bàn tay của Nguyên Đổng rơi xuống
Ba người chợt phát giác ra Nguyên Đổng đã chết, Lôi Quang Thiên không cố kìm nén nước mắt liền ra ngoài
Nguyên Ly khóc ầm ĩ cứ gọi tên gia gia của nàng.
Trần Hàn cũng đi ra ngoài suy ngẫm "nếu ở Trung giới thì ta có lẽ đã có cách để giữ mạng rồi, nhưng đây là Hạ vực khổng thể dùng những cách này"
Trôi qua canh giờ sau, Trần Hàn đang đứng bên ngoài thấy rất nhiều người đi đến ,người đi đầu là Hoàng Đế và phía sau là Ngũ Hộ Vệ ,rất nhiều trưởng lão gia tộc khác và còn nhiều đệ tử và binh sĩ đi đến
Trần Hàn biết được là Lôi Quang Thiên