---- Này ! Mau thức dậy đi đã trễ lắm rồi !----
Khi Mạn Nhu Nhu còn đang thiếp trong cơn mơ màng thì chợt có tiếng kêu làm cô cảm thấy rất khó chịu như muốn cắn người.
Nhưng mà tiếng gọi ấy lại càng vang vào trong não làm cho cô cảm thấy rằng mình không thể nào ngủ được nữa lên yếu ớt mở đôi mắt ra.
Xuất hiện trước mặt cô là hình dáng điễn trai như điêu khắc kia của hắn , nhưng mà cái hình dáng này làm cho cô rất chán ghét.
Điềm Cảnh Nghi thấy con nhóc này dáng người khá nhỏ nhắn trông có phần mệt mỏi thì liền nói.
---- Cô có đi nỗi không ? -----
Mạn Nhu Nhu thành thật lắc đầu bây giờ cô chỉ muốn ngủ mà thôi , thật sự là bản thân cô rất đau đớn và mệt mỏi.
Thấy cô có bộ dạng như thế thì hắn liền cúi thân thể to lớn của mình xuống bế Nhu Nhu vào trong lòng mà bước đi.
Mạn Nhu Nhu thấy như thế liền hoảng hốt nói.
---- Anh mua thả tôi xuống , tôi hết mệt rồi , nếu anh còn như thế thì mọi người sẽ thấy mất !---
Hắn cảm thấy rất buồn cười vì con nhỏ đang nằm trong lòng mình không chịu yên , hắn liền nói.
--- Cô nghĩ hơi nhiều rồi , đây là thang máy riêng của tôi không ai vào được đâu !-----
Nói xong thì hắn liền bế cô vào trong thang máy , Mạn Nhu Nhu củng không còn sức chống cự nữa mà ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn như con mèo nhỏ đang ngủ.
Vài hơi thở sau thì hắn củng đã bế cô đứng trước một chiếc xe màu đen sang trọng , hắn thả cô vào bên trong hàng ghế phụ còn bản thân thì nhanh chóng cầm cô lăng mà phóng đi.
Đây là lần đầu tiên Mạn Nhu Nhu được ngồi trên chiếc xe sang trọng như thế này , còn là bên cạnh người đàn ông xa lạ với mình nữa chứ.
Nhưng mà những suy nghĩ đó vừa thoáng qua đầu rồi biến mất bỡi vì cơn mệt mỏi đã chiếm đi lý trí còn lại cô.
Không biết từ lúc nào Mạn Nhu Nhu đã tựa đầu vào chiếc ghế mà ngủ xay , có lẽ đây