Hắn điểu khiển đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô vuốt v e trên cái vật đầy hung tợn kia của hắn mà lên xuống vẽ mặt Điềm Cảnh Nghi trông rất thích thú làm cho cô cảm thấy sợ hãi không thôi.
Một lác sau , hình như là dùng bàn tay nhỏ nhắn của cô vuốt v e có thể giúp hắn thêm một chút k ích thích nhưng củng không thể thỏa mãn được cái tên này.
Điềm Cảnh Nghi cười gian tà nói.
---- Này ! Cô mở mắt ra mà dùng miệng l.
i ế.
m l á.
p nó một chút đi !----
Đầu óc của Nhu Nhu muốn nổ tung cái tên này muốn cô làm như thế nào chứ ? Bắt mình dùng miệng l.
i.
ế.
m l.
á.
p thứ gì chứ ?
Như suy nghĩ ra được cái gì đó Mạn Nhu Nhu sợ hãi nói.
---- Tôi ! Tôi rất đói , tôi muốn ăn cơm !---
Dĩ nhiên đây là cô muốn lấy cớ để trốn khỏi cái việc khủng khiếp này , hắn lại nờ nụ cười gian xảo nói.
---- Được ! Nếu cô đã đói bụng như thế thì tôi sẽ cho cô ăn !----
Nói xong hắn củng không đợi cô suy nghĩ thêm hay đồng ý mà liền nhanh chóng dùng bàn tay to lớn củng mình bóp mạnh đôi môi đang khép chặt kia của cô.
Có lẽ vì quá mạnh và đau đớn nên Nhu Nhu liền nhanh chóng mở ra , thấy như thế thì hắn liền gật đầu lấy một cái dùng bàn tay còn lại nhấp cái đầu nhỏ của cô vào dưới thân hắn.
Không biết từ lúc nào cái miệng há to kia của cô đã ngậm lấy cái vật t o lớn nóng hổi đầy hung tợn kia của hắn.
Điềm Cảnh Nghi lại cười thỏa mãn nói.
---- Mau.
.
! Cô mau dùng lưỡi và miệng mà l.
i.
ế.
m m.
ú.
t nó đi !----
Giọng nói như ra lệnh này làm cho đầu óc Nhu Nhu như trống rỗng , cái mùi vị này thật là làm cho người ta cảm thấy buồn nôn a.
Mạn Nhu Nhu thử cử động cái đầu nhỏ của mình, nhưng mà cô phát hiện là cái đầu của mình đã bị đôi bàn tay to lớn của hắn kiềm chặt cứng không cử động được.
Cái mùi vị này xông thẳng lên não làm cho Nhu Nhu khói chịu muốn