Sở Ấu Cơ từ từ phát hiện, chỉ cần "sau đó" biểu hiện ngoan ngoãn, không vặn vẹo nhăn nhó, không ném ánh mắt ám muội, không có bất kì cử chỉ ám muội trêu chọc nào, Cung Thanh Hạ sẽ không tức giận, sinh hoạt của hai người lại tốt đẹp như trước.
Bất kể là ban ngày nằm trên tấm thảm dày trước lò sưởi, hay là buổi tối nằm trong chăn ấm áp, chỉ cần Sở Ấu Cơ muốn, Cung Thanh Hạ đều sẽ cho, hai thân thể trắng nõn có thể liên tục triền miên mấy giờ, cả phòng ngập tràn khí tức kiều diễm.
Mỗi lần lên đến đỉnh Cao Phong, khuôn mặt băng thanh lạnh lùng của Cung Thanh Hạ nổi lên một tầng ửng hồng, như hoa sen tinh khiết mới nhuộm phong hoa, kiều diễm đến nỗi làm cho Sở Ấu Cơ nghẹt thở, nếu không phải cần cho hai thân thể nghỉ ngơi, thật hận không thể lập tức muốn lại lần nữa.
Phá vỡ cuộc sống tốt đẹp này chính là cuộc điện thoại từ trong nước.
Đầu tiên là Lâm phu nhân, "Tết Xuân gần đến rồi, hai người các ngươi nên kiềm chế lại, về nhà đi thôi."
Hai chữ 'kiềm chế' này làm cho Sở Ấu Cơ thẹn đỏ bừng cả mặt, có điều, nàng chỉ dám trốn trong góc nhỏ thẹn thùng một mình, vì loại phản ứng này phạm phải tối kỵ của Cung Thanh Hạ, nàng cũng không muốn bị đuổi ra ngoài lần nữa.
Tiếp theo là Diêu Nhữ Ninh, cùng Cung Thanh Hạ trao đổi chuyện công ty, trao đổi mấy tiếng, cuối cùng nhắc đến Sở Ấu Cơ, "Theo tính toán thông thường, hết năm nay Sở Ấu Cơ cũng đã 17 tuổi, nên đứng ra chủ trì hội nghị của hội đồng quản trị rồi."
Cung Thanh Hạ không tán thành, "Nàng vẫn là học sinh trung học, hoàn toàn không hiểu gì về việc kinh doanh của công ty, làm sao chủ trì hội nghị ? Có điều sớm làm quen với không khí cuộc họp cũng là điều cần thiết, chỉ cần xem video các cuộc họp là được rồi."
Diêu Nhữ Ninh cười khẽ, "Thanh Hạ, nghe tôi nói hết đã ----- tôi chỉ muốn nói, thừa dịp hai người đang ở Châu Âu, mang Sở Ấu Cơ đi Anh Quốc may mấy bộ âu phục phương tây, nó sẽ hợp với các hội nghị cấp cao kia, cụ thể thế nào thì cô hiểu rõ hơn tôi, cũng không cần tôi nhiều lời."
"Sao phải là Anh Quốc ?"
"Một phần là cá nhân tôi thiên vị, một phần khác là do tôi cân nhắc đến việc cô tiếp thu nền giáo dục bên ấy ......... Cô sẽ hiểu rõ."
Cung Thanh Hạ gật gù, cũng không phản đối.
Bên kia bỗng vang lên giọng nói của Cổ Lệ Tiệp, "Khụ, Bạo Quân ! Tôi nói với cô, nếu như tiểu tôn nữ của tôi trở về thiếu sợi lông tơ nào, tôi tuyệt đối không tha cho cô." Nghe ngữ khí hoàn toàn có thể tưởng tượng được ánh mắt bên kia tà mị nhường nào.
"Khụ." Cung Thanh Hạ nheo mắt, "Nếu như tiểu tôn nữ nhà cô hảo hảo không tổn hại chút nào, ngược lại, tôi lại thiếu mấy sợi lông tơ thì thế nào ?"
"............... Cô có ý gì ?"
"Không có gì."
"Được rồi," Diêu Nhữ Ninh lấy lại điện thoại trên tay Cổ Lệ Tiệp, "Thanh Hạ, những gì cần nói tôi đều nói xong rồi, tôi gác máy đây."
Để điện thoại xuống, Cung Thanh Hạ có chút hiếu kì, 'Hai người họ sao lại ở cùng nhau ?', nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Quay đầu vừa nhìn, không thấy tiểu nữ sinh -- rõ ràng vừa còn đang ở đây, thoáng một cái đã không thấy đâu ?
Nàng làm sao biết được Sở Ấu Cơ đang trốn dưới lầu một thẹn đến đỏ chót mặt, cái câu 'Tôi lại thiếu mất mấy sợi lông tơ thì thế nào ?' kia làm nàng thẹn đến chín mặt -------- tuy rằng Cung Thanh Hạ có thể trêu chọc, nhưng nàng không dám phạm húy.
Trong nước, quán cafe Thần Ninh của Diêu Nhữ Ninh.
Diêu Nhữ Ninh nói chuyện điện thoại xong liền đi đến nhà bếp làm bữa tối, Cổ Lệ Tiệp kéo lấy ống tay nàng, "Tôi cảm thấy sự tình không đơn giản chút nào, ai ! Ôi !"
"Sao ?"
Cổ Lệ Tiệp thuật lại 'hàm ý sâu xa' của Cung Thanh Hạ lại một lượt, "Cô cảm thấy thế nào ?"
Cổ Lệ Tiệp giả vờ không hiểu, "Không thể cái gì ?"
Diêu Nhữ Ninh hỏi ngược lại, "Vậy cô cảm thấy lạ ở chỗ nào ?"
Cổ Lệ Tiệp, "..............."
Tám ngày sau.
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ hạ cánh về nước, mới vừa đẩy hành lý ra ngoài, liền nhìn thấy Đường Tuyết Nhu đứng cách đó không xa đang vẫy tay, "Thanh Hạ ! Ấu Ấu !"
Sở Ấu Cơ cười tươi như hoa, "Tuyết tỷ tỷ !"
Đường Tuyết Nhu bước nhanh đến đón, mở hai tay ra, "Thanh Hạ !", muốn ôm lấy Cung Thanh Hạ.
Sở Ấu Cơ nhanh tay lẹ mắt, nhanh nhẹn nhảy vọt tới trước người Đường Tuyết Nhu, ôm vào , "Tuyết tỷ tỷ !"
"........ Ơ ha ha, tiểu Ấu Ấu đáng yêu," Đường Tuyết Nhu vỗ lưng Sở Ấu Cơ, ánh mắt vẫn đặt trên người Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ vẫn dửng dưng, trên môi nở nụ cười như không cười.
Đúng lúc náo nhiệt nhất, Cổ Lệ Tiệp lắc mông đi tới, trước tiên là nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn lại, "Có gì hay mà nhìn ?"
Cổ Lệ Tiệp tức giận, "Xem xem cô có thiếu cọng lông tơ nào không ?"
Sở Ấu Cơ ngược lại chào hỏi Cổ Lệ Tiệp, "Cổ tỷ tỷ."
"Ôi, tiểu tôn nữ của tôi." Cổ Lệ Tiệp vò đầu Sở Ấu Cơ, "Đến, để nhị nãi xem em có gầy đi không ? Chà Chà, hình như hơi gầy một chút, có phải là Bạo Quân bắt nạt em không ? Không cần sợ, thành thật nói cho nhị nãi biết, nhị nãi sẽ làm chủ cho em."
Sở Ấu Cơ hoàn toàn không có biện pháp gì với 'Nhị nãi' này, chỉ có thể cười không đáp lời.
Cổ Lệ Tiệp cũng không truy hỏi, nắm tay nàng, đi phía sau Cung Thanh Hạ cùng Đường Tuyết Nhu, "Đi Hà Lan có vui không ?"
"Ngoại trừ khí trời không tốt," Sở Ấu Cơ cười, "Cái khác đều tốt." Cũng không nói cụ thể.
Trong lòng Cung Thanh Hạ vẫn lo lắng một chuyện, nhìn Đường Tuyết Nhu chút, "Có tiến triển không ?"
"Không," Đường Tuyết Nhu lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ, "Bạn tôi cũng rút rồi."
Cung Thanh Hạ không chút rung động, "Ơ," dừng một chút, "Xem ra phải nghĩ cách khác."
"Thanh Hạ. . . . . ." Đường Tuyết Nhu muốn nói lại thôi.
Cung