Trong một thoáng nào đó, Cung Thanh Hạ hi vọng Lâm Dịch Huyên vĩnh viễn không khôi phục thần trí.
Nhìn nàng trẻ chẳng kém gì mình, trưởng bối như vậy thật làm cho Cung Thanh Hạ không có chút mặt mũi gì.
"Tối hôm qua cả nhà quây quần bên nhau." Sở Ấu Cơ kéo tay Cung Thanh Hạ ra khỏi phòng Lâm Dịch Huyên, "Em ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy trong con ngươi của mẹ như bóng lửa nhỏ nhảy nhót, vô cùng cao hứng, luôn cảm thấy đại não của mẹ như vẫn hoạt động ---------- ước chừng là nhớ tới chuyện cũ nào đó, không muốn tỉnh lại, chỉ cần có người thân bên cạnh là có khả năng khôi phục thần trí."
Cung Thanh Hạ ngẩn ra, rút tay về, "............. Thật không ?"
"Ừ." Sở Ấu Cơ hạ thấp giọng nói, cụp mắt nhìn sàn nhà không nói gì nữa. Trong lòng cảm thấy thất lạc. Trước đây tỷ tỷ sẽ không từ chối nắm tay mình trước mặt người khác, hiện tại có chút tiếp xúc da thịt, ngược lại như trở thành người xa lạ rồi.
Cung Thanh Hạ liếc nhìn nàng một chút, "Ngày mai đến nhà tôi chơi đi." Giọng nói thậm chí có chút ôn nhu.
Sở Ấu Cơ chợt cảm thấy kinh hỉ, ngẩng đầu lên, cong mắt cười, "Vâng !"
Hai người vừa mới đi tới phòng khách tầng 1, chuông cửa chợt vang lên, là Cổ Lệ Tiệp, Diêu Nhữ Ninh cùng Đường Tuyết Nhu tới.
Lâm phu nhân tuy chỉ mới gặp Đường Tuyết Nhu, vẫn đặc biệt cao hứng, cười ha ha nghênh ba người vào cửa ------- Lâm gia từ lâu chưa có nhiều khách tới chơi như vậy rồi.
Cung Thanh Hạ thoáng nở nụ cười, "Ba người các ngươi sao lại đến cùng lúc vậy."
Đường Tuyết Nhu chỉ chỉ vào hai người bên cạnh, "Tôi gặp 2 nàng dưới lầu."
Cổ Lệ Tiệp nhân cơ hội ôm lấy eo Diêu Nhữ Ninh, "Hai lưu manh đáng thương không thể ở lại ăn tết cùng sao ?" Mọi người mới biết nàng ở cùng Diêu Nhữ Ninh mấy ngày qua.
Lâm phu nhân ở một bên cười, "Rõ ràng là tự mình không muốn lấy chồng, còn hô to gọi nhỏ là mình đáng thương." Hai người các ngươi tướng mạo mĩ miều như vậy, không biết bao nhiêu nam nhân muốn đánh nhau đến bể đầu để cướp về nhà. Đến lúc này vẫn chưa biết rõ thân phận của Cổ Lệ Tiệp.
Diêu Nhữ Ninh luôn được biết đến là người khôn khéo trong cách ứng xử, trong nhất thời cũng không biết phải trả lời ra sao, nhưng ngược lại cũng chưa đến mức thất thố, lập tức khách khí khom người tự giới thiệu về mình, "Chào Lâm phu nhân. Cháu là Diêu Nhữ Ninh."
Lâm phu nhân đẩy mắt kính lên, nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới, lúc này mới cười nói, "Cô chính là Nhữ Ninh a, hay, hay, tốt."
Cổ Lệ Tiệp tiến lên, gập người 90 độ chào hỏi, khăn quàng cổ cũng chạm xuống đất, "Chào Lâm tỷ ! Tôi là Cổ Lệ Tiệp." Thi lễ theo cách của cổ nhân, chọc mọi người cười thành một mảnh.
Lâm phu nhân biết nàng là góa phụ của Sở lão tiên sinh, nhưng tránh không chạm đến, chỉ cười nói, "Được em gọi một tiếng tỷ tỷ, bà già này chợt cảm thấy trẻ như 30." Bắt chuyện với mọi người, để a Xuân bưng hoa quả tráng miệng lên.
Mọi người bắt đầu tán gẫu chuyện trời đất.
Đường Tuyết Nhu chợt hỏi về chuyện của Chu Tiểu Kiều, "Ấu Ấu, vị lão sư của em quả thực là hiếm có trên đời." Kể lại lần gặp mặt ở thành phố B, nói đến đoạn Chu Tiểu Kiều đạp cửa xe lại càng trở lên sinh động.
"Ahaha, " Cổ Lệ Tiệp cười run rẩy cả người, "Vậy coi là gì !" Đem chuyện Chu Tiểu Kiều mặc áo sườn xám đuổi theo xe Cung Thanh Hạ kể lại một lượt, còn không quên thêm mắm dặm muối một phen, vỗ vào vai Đường Tuyết Nhu, "Mở rộng tầm mắt chưa ?"
Đường Tuyết Nhu kinh ngạc, "Hóa ra ba người các ngươi đã từng gặp Chu Tiểu Kiều."
Lâm phu nhân lắc đầu cười, "Các cô gái bây giờ thật là có cá tính."
Sở Ấu Cơ cũng cười, "Chu lão sư ở trên lớp cũng vô cùng hoạt bát, không câu nệ gò bó của sách giáo khoa, các bạn học trong lớp cũng rất thích nàng."
Cung Thanh Hạ ngồi yên lặng, "Cốp Cốp !" Đập vỡ một hạt hồ đào, âm thanh lanh lảnh, mọi người đồng thời nhìn lại, Cung Thanh Hạ nhàn nhạt hỏi, "Mọi người muốn ăn hồ đào sao ?"
Mọi người, ".........." Dồn dập thu tầm mắt lại.
Chỉ có Cổ Lệ Tiệp không chút khách khí, đưa tay lấy hồ đào trong tay Cung Thanh Hạ, tiện đà gào lên, "Ôi ! Hạt hồ đào này cũng không phải Chu Tiểu Kiều ! Cô dùng sức như vậy làm chi ? Hồ đào nát đến thế này rồi ăn làm sao ?" Tiện tay ném vào thùng rác.
Cung Thanh Hạ, "..........."
Đường Tuyết Nhu, "Phụt !" cười ra tiếng, cả phòng nổ vang tiếng cười.
Phòng của Lâm Dịch Huyên ở lầu 1.
Kỳ thực chính là phòng của Lâm phu nhân, chỉ là kê thêm một chiếc giường mà thôi -------- cũng không phải trong nhà không có phòng trống, mà để tiện chăm sóc.
Tiếng cười trong phòng khách truyền tới tai Lâm Dịch Huyên, như sấm vang chớp giật, chớp mắt, trong đầu hiện lên một bức vẽ, nỗ lực muốn nắm giữ lấy bức tranh ấy, nhưng đều uổng công vô ích, đầu đau như búa bổ, nàng không khỏi nhíu lông mày, làm cho hình ảnh trong đầu tan thành mây khói, vẻ mặt lại khôi phục lại vẻ ôn nhu hài hòa.
Khách về hết rồi, Lâm phu nhân đi vào phòng, ngồi cạnh con gái nói chuyện phiếm, "Dịch Huyên a, con vừa nãy có nghe thấy không ? Rất lâu rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy."
Sau đó Sở Ấu Cơ đi tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Mẹ," Ngồi ở bên khác cạnh Lâm Dịch Huyên, khẽ vuốt tóc nàng.
Hai bà cháu cùng ngồi nói chuyện với Lâm Dịch Huyên, vừa nói chuyện vừa xoa bóp chân tay cho nàng, một lúc lâu mới để nàng ngồi yên lặng một mình, từng người đi làm chuyện khác.
Bầu trời âm u bỗng phủ một tầng tuyết trắng.
Cung Thanh Hạ ngồi trên Hắc Kỳ Lân, đang dừng ở ven đường suy nghĩ xuất thần.
Đường Tuyết Nhu mua hai tách cafe nóng ngồi cùng, đưa cho Cung