Lớp 10 ban 2, trong một tiết cuối ngày, lớp trưởng đang đứng trên bục giảng ổn định lại cả lớp.
"Ô Ô, tiểu Lệ, tao không sống nổi mất, mỗi ngày đều liếc mắt nhìn lén bạn cùng bàn, mắt của tao chẳng mấy chốc sẽ lé mất....."
Giang Tiểu Tĩnh cúi đầu gõ gõ lên bàn của chị em tốt tố khổ, cũng không còn tâm trí lắng nghe lớp trưởng đang nói gì.
Đúng vậy, người ngồi bên cạnh Giang Tiểu Tĩnh chính là Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ là người duy nhất không phải tham gia quân sự, là niềm ước ao ghen tị của cả lớp, vì vậy Sở Ấu Cơ trở thành mục tiêu công kích của đa số người trong lớp, kể cả khi nàng không ngồi ở bàn cũng bị nam sinh ngồi phía sau đá đá mấy đá về phía trước, lấy đó để tỏ lòng bất mãn của chủ nhân.
Nhưng đợi đến khi Sở Ấu Cơ lên lớp, cả lớp nhìn một chút, trong nháy mắt tha thứ cho nàng ------- tiểu mỹ nhân mềm mại, đẹp đẽ như vậy nên được hưởng đặc quyền mới đúng, làm sao nỡ để nàng đứng nghiêm theo tư thế quân đội cơ chứ ? Tất cả mọi người đều thay đổi lại suy nghĩ, nói lý cho Sở Ấu Cơ.
Cho đến khi Sở Ấu Cơ đi học lại được 1 tuần, nam sinh cả lớp tự động trở thành đội hộ vệ của Sở Ấu Cơ, thời điểm tan học, nếu có nam sinh nào dám đến gần với Sở Ấu Cơ một chút, liền lập tức nhận được cảnh báo của đội hộ vệ, nhẹ thì mắng vài câu, nặng thì lấy bàn chân làm vũ khí, dẫm đạp lên bàn chân đối phương không thương tiếc.
"Khụ, cái kia." Gần đến hết giờ, lớp trưởng Lam Hạo Hiên hắng giọng một cái, hướng về phía Sở Ấu Cơ hỏi, "Bạn học Sở Ấu Cơ có ý kiến gì không ?"
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu ra khỏi trang sách, mờ mịt nhìn, ".......Không có."
"Nếu như bạn học Sở Ấu Cơ không có ý kiến gì, vậy thì làm theo như những gì đã định." Lam Hạo Hiên cao giọng tuyên bố, "Được, cuộc họp này kết thúc, mọi người vất vả rồi." Nói xong vỗ tay, cả lớp vỗ tay hùa theo, tiết học chính thức kết thúc.
........Lớp vừa họp gì vậy ?
Sở Ấu Cơ chẳng hiểu mô tê gì, nàng vừa nãy chúi đầu vào xem 《 kỳ quan kim cổ》, xem vô cùng chăm chú, căn bản không để ý tới nội dung cuộc họp
Có điều, nàng cũng không quan tâm.
Không chỉ là vấn đề cuộc họp, nàng đối với cuộc sống hiện tại, đại đa số là không có hứng thú.
Chuông tan học vang, Sở Ấu Cơ thu thập xong sách vở, cúi đầu nhấc theo cặp sách đi ra ngoài.
Nàng luôn bước đi không ngẩng đầu, hàng lông mi dày đẹp che đi đôi mắt u buồn của nàng, lại càng làm cho các nam sinh trong lớp nổi lên nhiệt thuyết muốn bảo hộ nàng.
Nhà của nàng cũng ở gần trường học, đi bộ 10 phút là đến.
Sở Ấu Cơ không dùng bất cứ phương tiện gì, mỗi ngày đều đi bộ đi học rồi lại đi bộ về nhà.
Ra khỏi trường, đang đi trên đường chính, không biết làm sao, cảm giác được sau lưng có khí tức quen thuộc từ lâu không gặp, cả người Sở Ấu Cơ rung động, không khỏi quay người lại, nhìn thấy bóng người thanh tú lạnh lùng, ánh mắt trong nháy mắt mơ màng.
"Đường Tuyết Nhu, cô có gửi ảnh hay không ?"
Cung Thanh Hạ đang gọi điện cho Đường Tuyết Nhu, bảo vệ của trường không cho người lạ vào trường, nàng chỉ có thể đứng bên ngoài, chờ mãi mới đến giờ tan học, mới chợt nhớ ra không biết hình dung đứa bé kia thế nào, liền gọi điện cho Đường Tuyết Nhu, muốn nàng gửi ảnh cho mình.
Bên kia thì nói như chặt đinh chém sắt, "Không được, tôi có nghĩ vụ phải bảo vệ Sở Ấu Cơ, đối với cô cũng không ngoại lệ."
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Nếu như tôi cạch mặt người chị họ như cô, cô cũng không quan tâm ?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Đường Tuyết Nhu, "Thanh Hạ, từ bao giờ cô thay đổi vậy ? Tức giận như đứa bé sao ?"
"Cô......" Cung Thanh Hạ đang muốn nổi giận với Đường Tuyết Nhu, chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, đưa mắt nhìn lại, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần như bước ra từ trong cổ tích, đang đứng trên đường nhìn nàng, trên mặt mang theo hai hàng nước mắt long lanh, điện thoại của Cung Thanh Hạ bất tri bất giác rời khỏi tai, "........."
"Alo? Thanh Hạ ?" Chờ thật lâu cũng không có tiếng đáp lại, đến phiên Đường Tuyết Nhu cuống lên, "Thanh Hạ, cô có nghe điện thoại hay không ? Thanh Hạ ?"
Cung Thanh Hạ đã cúp điện thoại, ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đã cúp điện thoại.
Ánh mắt của đứa nhỏ này làm cho nàng phát sinh ra một tình cảm chưa từng có từ trong đáy lòng, cụ thể là tình cảm gì, nàng cũng không rõ --------------- vào lúc này cũng không quan trọng, quan trọng là --------- đứa nhỏ này làm sao lại đứng giữa đường ? Mắt thấy đèn tín hiệu dành cho người đi bộ đã chuyển từ xanh sang đỏ, dòng xe hai bên đã bắt đầu chuyển động, nhiều nguy hiểm !
"Này ! Em......."
Cung Thanh Hạ vừa muốn mở miệng nhắc nhở thiếu nữ kia, một chiếc xe thể thao màu đỏ lao như bay tới, lao thẳng đến chỗ thiếu nữ kia đang đứng ngây ngốc, mắt thấy thiếu nữ kia sắp gặp bất trắc, Cung Thanh Hạ liều lĩnh chạy tới, ôm lấy thiếu nữ, xe thể thao đã phi tới trước người, tránh không kịp, Cung Thanh Hạ nhanh trí, ôm thiếu nữ nhảy nhào lên mui xe, tiếng phanh chói tai của xe thể thao vang lên, liền như vậy tránh khỏi tai nạn.
Điện hạ.....
Khóe môi Sở Ấu Cơ rung động, khóe mắt lại rơi xuống dòng lệ.
Cung Thanh Hạ nhìn tiểu mỹ nhân dưới thân, ánh mắt không hề chớp.
Nàng đang nằm nhoài trên ngươi thiếu nữ, động tác nói không hết được bao nhiêu ám muội, nàng biết, 2 người không phải là ở trong phòng, trên giường hay sàn nhà, mà là đang nằm trước mui xe thể thao trên đường, nàng đều biết.
Nhưng dường như cơ thể không nghe theo chỉ đạo của nàng, ngay cả đôi mắt cũng không chớp được.
Chỉ vì ánh mắt của thiếu nữ kia truyền đạt quá nhiều thông điệp, nàng dường như hiểu, lại như không hiểu chút nào, chỉ đành mở to đôi mắt nhìn ngắm thiếu nữ đối diện.
"Bây giờ học sinh trung học đều qua đường không có mắt như vậy sao ? Đèn xanh hay đỏ cũng không để ý, muốn chết cũng không cần đứng giữa đường thế chứ ?........."
Chủ nhân xe thể thao kia dường như cũng bị kinh sợ, mở mồm nói tục, thao thao bất tuyệt.
Cung Thanh Hạ lấy lại tinh thần, xoay mặt, lạnh lùng trừng tài xế một chút, tài xế kia lập tức bị đông cứng thành khối băng, miệng cũng cứng lại, không