Thanh Hạ tỷ tỷ làm sao có khả năng đồng ý .........
Tâm tình trong lòng Sở Ấu Cơ dâng lên, nhíu mi lại, đôi môi hơi nhếch, vẻ mặt không còn ôn hòa như trước, thay vào đó là vẻ mặt giận tím tái.
Nếu Cung Thanh Hạ ở đây, tất nhiên sẽ phát hiện được thay đổi của tiểu nữ sinh, nhưng bốn người trước mắt Sở Ấu Cơ lúc này không hay tiếp xúc với nàng, chỉ thoáng cảm thấy vẻ mặt nàng lúc này nghiêm túc hơn trước một chút mà thôi.
"Chỉ cần Thanh Hạ chưa chính thức tỏ rõ thái độ, không thể nói rằng nàng đồng ý hôn sự này." Cung Thanh Hàn đứng ra giữ gìn lẽ phải.
Vẻ mặt Sở Ấu Cơ mới hơi hòa hoãn lại.
Cũng trong lúc đó, Vân Đỉnh Hi Sở.
Cung Thanh Hạ đứng trước cửa sổ phòng khách, chăm chú nhìn ánh đèn đường bên dưới, nhớ tới một chuyện muốn nói với tiểu nữ sinh, quay lưng lấy điện thoại trên ghế sa lông, trở lại trước cửa sổ, một tay ưu nhã đút vào túi quần, một tay gõ lên màn hình điện thoại, "Tôi đã đặt ........ "Đánh tới một nửa, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhìn lại, là Cổ Lệ Tiệp.
"Cô còn chưa về sao ?" Cung Thanh Hạ nhàn nhạt hỏi một câu, trên mặt không chút rung động nào.
Ở tầng 71 có một phòng dành riêng cho Cổ Lệ Tiệp, ngủ lại hay không, Cổ Lệ Tiệp muốn làm gì thì làm, Cung Thanh Hạ cũng không để tâm.
"Nếu như tôi nhớ không nhầm," Cổ Lệ Tiệp đạp giày cao gót, đứng thành tư thế người mẫu đứng yên trình diễn catwalk , "Hình như lâu rồi cô chưa về nhà."
"Không hổ là đệ nhất thư kí của tôi," Cung Thanh Hạ cười nhếch mép, "Đối với sinh hoạt thường ngày của tôi rõ như lòng bàn tay."
"Thực là quá khen," Cổ Lệ Tiệp đi tới bên cạnh Cung Thanh Hạ, "Mỗi ngày nhìn cô ôm đóa hoa hồng đưa tới phòng vệ sinh trang trí ............. Tần Thành cũng thật si tình với cô a."
"Nếu cô cảm thấy tiếc, tôi có thể chuyển hoa hồng kia cho cô."
"Cảm tạ." Cổ Lệ Tiệp nghịch nghịch lọn tóc, "Tôi không thiếu người tặng hoa hồng." Dừng một chút, "Có điều, nghĩ tới chuyện tên hoa hoa công tử kia không thích tôi, thật sự là tức điên không chỗ phát tiết."
"Cho nên nói, tôi không chuyển hoa hồng kia tới cho cô, là tôi thất trách," Vỗn dĩ, kế hoạch của Cung Thanh Hạ là để Cổ Lệ Tiệp giải quyết Tần Thành, "Mỗi ngày đều mặc quần áo gợi cảm, làm cho nam nhân công ty nhìn đến chảy nước miếng, thế nhưng không phải mọi nam nhân trên đời đều thích vẻ gợi cảm, nếu như cô chịu thanh đổi gu thời trang của mình, chuyển sang gu công sở bình thường, hẳn sẽ là mỹ nhân thanh tú, Tần Thành nhất định bò tới dưới chân cô." Cung Thanh Hạ nói xong, bên môi nở ra nụ cười yếu ớt.
"Được rồi, vẻ mặt thanh tú của tôi, không phải ai cũng có diễm phúc nhìn thấy," Cổ Lệ Tiệp tức giận, "Cô chỉ giỏi hưng binh vấn tội, sao cô không trả lương cho cố gắng của tôi ?"
Cung Thanh Hạ phát hiện đêm nay Cổ Lệ Tiệp đến đây nghiêm túc hơn ngày thường, không mang theo vẻ khôi hài như bình thường, liếc nhìn Cổ Lệ Tiệp đầy hàm ý, "Cô có việc gì muốn nói với tôi ?"
"Có một chút." Cổ Lệ Tiệp cúi đầu, lấy một bức ảnh trong túi xách đưa tới cho Cung Thanh Hạ, "Tôi lén vận dụng quan hệ ngầm của mình điều tra "Đại Ân' ........"
Trong hình là một cô gái tầm 20 đến 23 tuổi, cùng với một cô bé, từ khuôn mặt cùng quần áo trên người cô gái kia, rất dễ nhận ra là Lâm Dịch Huyên, cô bé nhỏ nhỏ bên cạnh có làn da trắng mịn như sữa, đôi mắt to tròn đen láy, tay mập mạp, chân mập mạp, nắm lấy góc quần Lâm Dịch Huyên, vô cùng đáng yêu.
"Đây là ........." Cung Thanh Hạ nhìn bức ảnh, khuôn mặt lạnh lùng như tuyết trên trời, "Mẹ Ấu Cơ có quan hệ với 'Đại Ân' ?" Nói xong nhíu lông mày nhìn Cổ Lệ Tiệp, hi vọng có thể lấy được đáp án trên mặt Cổ Lệ Tiệp.
"Sao cô lại cho rằng Lâm Dịch Huyên có quan hệ với 'Đại Ân' ?" Cổ Lệ Tiệp hỏi ngược lại, "Bất quá là tôi đang nói giở câu chuyện kia, sau đó đưa cho cô một tấm ảnh, cũng không đại biểu hai chuyện này liên quan tới nhau."
Cung Thanh Hạ, "................ Cô có thể đứng đắn chút không ?"
Cổ Lệ Tiệp cất giọng rít gào, "Ôi ! Tôi đã đứng đắn đến nỗi không thể đứng đắn hơn rồi."
Cung Thanh Hạ trừng mắt nhìn nàng, mãi đến khi đông cứng người kia mới nói, "Sau đó thì sao ? Cô đưa cho tôi bức ảnh này với dụng ý gì ?"
"Khụ" Cổ Lệ Tiệp ho khan một cái, giọng nói như bị đóng băng ở yết hầu, "Tôi muốn cho cô đoán xem ---------- cô bé trắng trẻo trong bức ảnh này là ai ? " Nói xong rốt cục không nhịn cười được, "Phụt" bật cười thành tiếng, vỗ vỗ ngực để điều hòa lại nhịp thở, "Tôi còn chưa cười đủ, xin để cho tôi cười 300 phát, A ha ha ha ha ......" Cổ Lệ Tiệp cười đến nửa ngày trời.
"........"
Cung Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, xin nhờ trần nhà truyền đạt khinh thường của nàng tới Cổ Lệ Tiệp, đồng thời rất nhanh nghĩ ra một chuyện -------- người này nếu để mình đoán, vậy nói rất rõ là nàng cũng nhận ra cô bé này chính là .... Sở Ấu Cơ.
"Ôi trời, rốt cục cười đủ rồi." Cổ Lệ Tiệp ngưng cười, bất ngờ lấy lại bức ảnh trên tay Cung Thanh Hạ, quay lưng rời đi, vừa đi vừa ngáp, "Buồn ngủ quá à, ừ, trở về ngủ ....."
Thành công trong việc làm cho mình tò mò, sau đó kêu buồn ngủ rời đi ........... Cơn buồn ngủ này đến cũng thật đúng lúc a......
Nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống âm 30 độ, Cung Thanh Hạ nheo mắt phượng, không nói trước 1 lời, chạy 2 bước lấy đà, bất ngờ tiến công về phía bóng lưng đang ngáp rời đi.
Cổ Lệ Tiệp nhanh lẹ nghiêng người né đi, ngay sau đó, không thèm liếc mắt nhìn Cung Thanh Hạ, nắm lấy tay người kia, nhanh lẹ đẩy ra, đem giai nhân thanh lệ mang theo hàn khí bức người ném về phía sô pha.
Một giây sau đó -----------
Cung Thanh hạ nửa quỳ trên ghế sô pha, cầm một khẩu súng lục màu xám ngắm ngay Cổ Lệ Tiệp, mà trong tay Cổ Lệ Tiệp cũng cầm một khẩu súng lục đen ngắm ngay Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ dùng tốc độ ánh sáng rút khẩu súng lục dưới đệm sô pha ra, Cổ Lệ Tiệp cũng không kém cạnh, không tới một giây rút khẩu súng lục giấu bên đùi mình ra.
Ánh mắt giằng co.
Nòng súng đối diện.
Lẳng lặng giằng co hai phút.
Cổ Lệ Tiệp hạ nòng súng xuống trước, cười dâm tà, "Bạo Quân, cô không gia nhập tổ chức ngầm quả thực là mất mát rất lớn với tổ chức." Đem súng cất về chỗ cũ, "Kỳ thực, cô giấu bao nhiêu súng ngắn trong Vân Đỉnh ?"
"Không dưới một khẩu."
"Cô đang phòng bị tôi ?"
"Tôi chỉ tự bảo vệ mình."
"Cô không tin tôi ?"
"Cô không toàn lực 'hấp dẫn' Tần Thành." Cung Thanh Hạ cũng không nương tay, nửa đùa nửa thật nói, "Có thể thấy được, cô không hoàn toàn trung thành với tôi."
"Ha ha,"