Minh Trúc Ngữ cũng không cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của Diêu Nhữ Ninh, Minh Trúc Ngữ mỉm cười nói, "Này, Diêu, đã lâu không gặp." Dừng một chút, "Nếu như phòng trên lầu là do cô bao toàn bộ, không đề phòng cứ nói thẳng cho chúng tôi biết, tôi không nhớ là mình có bạn cũ nào khác .........." Đang nói chợt chần chờ, vì trong lòng có rung động không tên.
Tuy rằng ánh mắt của Minh Trúc Ngữ chỉ hơi nhúc nhích một chút, nhưng biến hóa nhỏ này cũng đã bị Diêu Nhữ Ninh nắm bắt, nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng, đi tới trước mặt Minh Trúc Ngữ làm tư thế xin mời, "Minh đại tiểu thư, xin mời."
"Mấy năm nay không gặp cô, bây giờ phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa." Minh Trúc Ngữ đứng lên, cười nhìn vầng trán của Diêu Nhữ Ninh, "Tiểu nữ sinh tự ti năm đó đã thay da đổi thịt."
"Tôi cảm tạ từ tận đáy lòng với lời tán dương của cô." Diêu Nhữ Ninh vén tóc trước ngực ra sau tai, đón nhận ánh mắt của Minh Trúc Ngữ, "Cô ngồi ở vị trí này, có thể bình an sống tới bây giờ cũng chẳng dễ dàng ----------- câu nói này coi như tôi đáp lễ với cô."
Cung Thanh Hạ đứng ở một bên nheo mắt lại, nàng phát hiện Diêu Nhữ Ninh hôm nay rạng rỡ cùng tự tin hơn ngày thường, quay đầu trao đổi ánh mắt với Sở Ấu Cơ ------ sức mạnh nào làm cho Diêu Nhữ Ninh biến hóa lớn như vậy ?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hai người, Diêu Nhữ Ninh nhìn về phía hai người, ưu nhã cười, "Thanh Hạ, Ấu Cơ, hai người cùng đi đi."
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ gật gù, đi theo Diêu Nhữ Ninh và Minh Trúc Ngữ lên lầu 6.
Đi vào trong phòng, Minh Trúc Ngữ cảm thấy không thể thở nổi, không khí trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng, những người khác sẽ không để ý, nhưng nàng ngửi một chút là có thể nhận ra, kí ức cứ như vậy ùn ùn trở về, thanh xuân năm đó, người ấy chân thành tình thâm, quang ảnh mê ly, khí tức kiều diễm, luồng nước nóng ập tới, tràn đầy trời đất, thân thể trầm luân, hoan ái vui sướng nhất trong đời, ghi lòng tạc dạ, kí ức đến nay vẫn rõ rõ ràng ràng, Dịch Huyên........
Sở Ấu Cơ nhìn thấy 'bạn cũ' trong miệng của Diêu Nhữ Ninh đang ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía mọi người, chỉ lộ ra nửa cái đầu, nhưng chỉ cần điểm ấy thôi, cũng đã đủ để nhận ra người thân của mình, Sở Ấu Cơ nghe thấy tiếng trái tim mình đập rộn ràng, chạy xông tới, "Mẹ !"
"Ấu Cơ," Lâm Dịch Huyên đứng lên, dường như ánh đèn pha lê trên trần đều chiếu sáng hết lên người nàng, ánh mắt nàng dịu dàng, sáng sủa, trìu mến ôm con gái vào trong lồng ngực, "Xin lỗi bảo bối, mấy năm qua mẹ quá ích kỉ."
Vì lẽ đó .... Mẹ ... Thực ra không bị tự kỉ gì sao ?
Sở Ấu Cơ cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang đổ vỡ, tựa như tiếng đồ sứ rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh, kinh hãi nhưng dễ nghe ------- chỉ cần mẹ khỏe mạnh trở về là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng.
Lòng nổi sóng mãnh liệt trong tích tắc, giọng nói của Minh Trúc Ngữ có chút khàn khàn, "Dịch Huyên ........." Đôi mắt chất chứa hơi nước lấp lóe, "Em ......."
Tâm trạng Cung Thanh Hạ trong những phút qua còn rối rắm hơn so với Minh Trúc Ngữ rất nhiều, giờ đây, nàng đang lấy tay che mặt, chăm chú nhìn sàn nhà, rất muốn tìm khe nứt nào đó mà chui vào, đặc biệt là lúc Lâm Dịch Huyên mở miệng nói ra hai chữ 'Bảo Bối', gò má nàng nóng lên trong nháy mắt, cảm giác như bỏng đến mang tai, hóa ra trước đây Lâm Dịch Huyên không bệnh tật gì cả, nàng không làm cách nào đối diện được với vị trưởng bối trông còn trẻ hơn mình ---------- nếu như Lâm Dịch Huyên biết quan hệ của mình với Sở Ấu Cơ sẽ thế nào ? Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ....... Khe nứt, khe nứt, nơi nào có khe nứt ......
Lâm Dịch Huyên thả Sở Ấu Cơ ra, ánh mắt đảo qua Cung Thanh Hạ, dừng lại trên người Minh Trúc Ngữ, đôi mắt đẹp chớp chớp, "Đã lâu không gặp." Mỉm cười, trong con ngươi sáng lên ý cười long lanh, "Hiếm khi có dịp cô tới đây, bữa cơm này để tôi mời, vì cô đón gió tẩy trần."
Minh Trúc Ngữ rưng rưng, khóe miệng rung động, nói không ra lời, Diêu Nhữ Ninh mỉm cười với nàng, "Minh đại tiểu thư, xin mời." Minh Trúc Ngữ đi tới bên cạnh Lâm Dịch Huyên, ngồi xuống, Diêu Nhữ Ninh thì ngồi bên còn lại ở cạnh Lâm Dịch Huyên, Cung Thanh Hạ cúi đầu, đi theo phía sau Sở Ấu Cơ vào bàn.
"Dịch Huyên, em vẫn trẻ và đẹp như lúc xưa." Đáy mắt Minh Trúc Ngữ có nước mắt long lanh, ánh mắt ôn nhu nhìn Lâm Dịch Huyên, "Vẫn phối hợp màu sắc rất đẹp." Chỉ vào quần áo trên người Lâm Dịch Huyên.
Làm như năm đó ......... sâu trong họa sĩ trẻ tài hoa, tài năng phối hợp màu sắc của Lâm Dịch Huyên hoàn toàn không có giới hạn, phát huy khả năng phối hợp màu sắc vô cùng nhuần nhuyễn, đối với Minh Trúc Ngữ mà nói, Lâm Dịch Huyên chạm vào trái tim nàng không phải chỉ vì vẻ bề ngoài, mà từ trong khí chất, từng cái giơ tay nhấc chân cũng đều hoàn mỹ.
"Cảm tạ, " Lâm Dịch Huyên hào phóng nói, "Chuyện đã qua, tôi đã buông xuống, cô cũng nên để xuống đi."
"Nào có dễ dàng như vậy," Minh Trúc Ngữ cười cay đắng, lắc đầu, "Mấy năm qua em một lòng ngồi thiền, quả thực có thể đạt tới cảnh giới của Thích Ca Mâu Ni (phật), thật không biết em làm cách nào ------- đem tôi cùng thế tục bỏ ngoài tai, ngay cả bác sĩ cũng không ngoại lệ."
"Tại sao cô không cảm thấy tôi vừa mới khỏi bệnh đây ?"
"Lúc đầu tôi cho là vậy," Minh Trúc Ngữ cười, "Nhưng vừa nghe những lời em nói với Sở Ấu Cơ, tôi liền thay đổi cách nhìn -------- em thật sự quá ích kỉ, tôi cũng chịu không ít dằn vặt, em không những phải xin lỗi Sở Ấu Cơ, cũng nên nói lời xin lỗi tôi."
"Trúc Ngữ." Lâm Dịch Huyên nhìn chăm chú Minh Trúc Ngữ, "Những năm qua tôi ngồi tĩnh tọa, phần lớn thời gian là để suy nghĩ về cô và về tình cảm này ....."
"Để cho em phải suy nghĩ lâu như vậy, có phải tôi nên cảm thấy