Cung Thanh Hạ suy đi nghĩ lại, rốt cục vẫn không thể quyết định chắc chắn, đang cảm thấy buồn bực với chính mình, chợt nghe thấy tiếng la của Cung mẫu truyền tới từ dưới lầu, "Thanh Hạ, ăn cơm." Giọng cao lanh lảnh, như không thể kìm chế được hưng phấn trong lòng ------- Lần này Tần Thành với Thanh Hạ nhất định thành.
Cung Thanh Hạ chỉ cảm thấy nhức đầu, không khỏi lấy ngón tay xoa huyệt Thái Dương.
Đi tới cầu thang, chỉ thấy Cung mẫu đang nói chuyện gì đó với Tần Thành, hai người đều cười đến không ngậm miệng được, ánh mắt Cung Thanh Hạ ảm đạm.
"Tần tổng, có câu này tôi đã muốn nói với anh từ lâu." Ngồi xuống bàn ăn, Cung Thanh Hạ nói trước mặt cả nhà và Tần Thành, "Tôi với anh tuyệt đối không thể nào --------- bởi vì tôi đã sớm thích một người."
Sét đánh ngang tai, làm mọi người chấn động đến trợn mắt ngoác mồm.
Cung Thanh Hạ vẫn nhàn nhã gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, thản nhiên đối mặt với tầm mắt mọi người.
Dám vui vẻ trong lúc nàng đang đau khổ, nàng phải ra một đòn trí mạng, không phải vậy sao có thể trút giận --------- nếu như nàng quyết ý từ chối kết hôn với Ấu Cơ, cũng đồng nghĩa với việc không còn cách nào liên hệ cùng gặp mặt Ấu Cơ, nói cách khác, chính là nàng sẽ mất đi Ấu Ấu, cuộc sống không có Ấu Ấu, sống với chết nào có khác gì nhau ? Nàng cũng chẳng còn hơi sức đi quản chuyện sống chết của người khác.
Đây là nàng tự giải thích cho chính mình.
Trên thực tế, căn bản là đang tự làm công tác tư tưởng thổ lộ trong tiềm thức.
Chỉ là nàng không chịu thừa nhận mà thôi.
"Thanh, Thanh Hạ," Cung mẫu trợn tròn mắt, lắp bắp nói, "Thanh Hạ, con, con vừa mới nói cái gì ? Mẹ không nghe rõ, con lặp lại lần nữa."
"Con nói," Cung Thanh Hạ nhàn nhạt nhìn mẹ, "Con cùng Tần Thành tuyệt đối không thể, bởi vì con đã thích người khác rồi."
"Không, không được tìm lý do tùy tiện qua ải như vậy." Cung mẫu trừng con gái một chút, "Con nói thích người khác, vậy dẫn người ta đến gặp mẹ."
Cung ba ba cũng cảm thấy Cung Thanh Hạ nói vậy là để kiếm cớ thoát khỏi Tần Thành, cảm thấy con gái làm hơi quá, lập tức cười cợt với Tần Thành, "Dùng bữa, dùng bữa, Thanh Hạ nói giỡn thôi, đừng coi là thật."
"Ơ, ơ, như vậy a." Tần Thành lấy lại tinh thần, cầm đũa gắp thức ăn cho Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ dùng bữa."
Cung Thanh Hạ không thèm để ý, tự mình gắp thức ăn.
Vẻ mặt Tần Thành phức tạp nhìn Cung Thanh Hạ chốc lát, cúi đầu, ăn cũng chẳng cảm thấy vị gì.
Cơm nước xong xuôi, Tần Thành lấy lý do bận việc xin cáo từ.
"Con xem xem, có phải con hơi quá đáng rồi không ?" Tần Thành vừa mới ra khỏi nhà, Cung mẫu liền quở trách Cung Thanh Hạ, "Con ở trước mặt người ta nói những lời đó, không phải tỏ rõ ý đuổi người hay sao ?"
Cung ba ba cũng tức giận, "Quả thực là quá đáng, nói thế nào Tần Thành cũng là người có địa vị, sao con lại làm người ta mất mặt như vậy ?"
"Không phải vậy thì phải làm thế nào ?" Cung Thanh Hạ lạnh mặt nói, "Để tết sang năm hắn lại đến nhà mình đón tết sao ?" Nhìn cha mẹ một chút, nói tiếp, "Hai người toàn tự cho mình là đúng, con gái cũng đã 26 tuổi, trưởng thành rồi, có muốn kết hôn hay không ? Kết hôn với ai là chuyện của con, hai người có tư cách gì mà làm chủ cho con ?"
Cung ba ba cúi đầu không lên tiếng.
Trên đầu Cung mẫu như bốc hỏa, "26 tuổi ? Trưởng thành ? ---------- qua tết này là 27 rồi, đến tháng 4 là tròn 27 tuổi, còn tính theo tuổi mụ thì con đã 28 rồi, còn nói 26 ? Con xa cái tuổi 26 lắm rồi đó, con phóng mắt ra nhìn xung quanh đi, nữ nhân tầm tuổi con nào có mấy người chưa lấy chồng ? Coi như người ta chưa lấy chồng, cũng đều đã có đối tượng, còn con thì sao ? Đến bây giờ vẫn một thân một mình."
"Muội muội nào có một thân một mình." Cung Thanh Hàn thêm dầu vào lửa, "Mẹ không nghe nàng vừa mới nói, nàng đã sớm có đối tượng rồi sao ?"
"Con tin lời nàng sao ?" Cung ba ba trừng con trai một chút, "Nàng chỉ tìm lý do tùy tiện đuổi người ta đi, không nghe cũng hiểu....."
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Cung Thanh Hạ chậm rãi nói, "Không phải lấy cớ, là thật, con đã sớm thích người khác."
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách rơi vào vắng lặng.
Cung ba ba, Cung mẫu, Cung Thanh Hàn đều chăm chú quan sát vẻ mặt Cung Thanh Hạ.
Một lát, ba người đồng thời nhảy dựng khỏi ghế sa lông, trăm miệng một lời hô to, "Thật sao ?" Nhìn vẻ mặt này không giống như đang nói giỡn.
Cung Thanh Hạ chậm rãi gật đầu.
Cung mẫu ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, cười tươi như hoa hỏi, "Bắt đầu từ khi nào ?"
Cung Thanh Hạ không chút nghĩ ngợi nói, "Trời thu ba năm trước." Lần đầu gặp gỡ Sở Ấu Cơ chính là vào khoảng thời gian này, nàng luôn nhớ như in trong đầu.
"Ba năm trước! Lâu như vậy sao ?" Cung mẫu giật mình không ít, "Vậy hai người," đem hai ngón tay kề sát vào nhau, "Có cái kia hay không ?"
Cung Thanh Hạ lời ít ý nhiều đáp, "Có."
"Chuyện này thật là khó tin nha." Cung Thanh Hàn vuốt cằm nghiêng đầu nói, "Theo như ca ca thấy, dựa trên quan hệ của em, căn bản chưa thấy nam nhân như thế tồn tại." Nói xong trừng mắt muội muội một chút, "Chẳng lẽ là yêu qua mạng ? Ha ha."
Cung ba ba vẫn luôn trầm ngâm, rốt cục lên tiếng hỏi, "Không phải là bạn đại học chứ ?"
Cung Thanh Hạ lắc đầu, "Không phải."
"Không phải yêu qua mạng, cũng không phải bạn đại học." Cung Thanh Hàn quyết ý hỏi đến tột cùng.
"Đều không phải."
"Thật sự là có cái kia ?" Cung mẫu bị Cung Thanh Hạ trả lời một câu "Có" làm cho kinh hãi, lúc lấy lại tinh thần, ánh mắt không khỏi linh động, nàng vẫn luôn nghĩ con gái băng lãnh không thích chuyện kia, vẫn luôn cho rằng con gái là thân xử nữ.
"Nói có là có." Cung Thanh Hạ vừa trả lời, vừa không nhịn được đứng lên, ba vị thẩm phán thay phiên tra khảo nàng, thực sự là chịu không nổi.
"Nếu thực sự có thật,làm sao con có thể coi như chuyện nhẹ như mây gió vậy ? Con không cảm thấy thẹn thùng sao ?" Vì lẽ đó nhất định là giả.
"Chuyện gì cần đến sẽ đến, sao phải xấu hổ ?" Cung Thanh Hạ đi lên cầu thang, đại khái cảm thấy nói vậy chưa đủ sát thương với cha mẹ cùng huynh trưởng, lại bù thêm một