Cung Thanh Hạ nheo mắt lại, "Có gì đáng cười ở đây sao ?"
"......... Không, không có a," Sở Ấu Cơ lập tức thu nụ cười lại, xua tay liên tục. "Không có gì đáng cười ở đây cả."
"Vậy thì ký tên và đóng dấu đi."
"Có cần ta đổ mực lên người, lăn người đóng dấu vào bản thỏa thuận trước hôn nhân này không ?"
"Nếu như em có nhã hứng như vậy," Cung Thanh Hạ cởi quần áo ngủ, thay quần áo bình thường, "Tôi không phản đối."
". . . . . ." Sở Ấu Cơ nuốt một ngụm nước bọt, nói không ra lời, ánh mắt si ngốc ngắm nhìn thân thể người yêu.
Đến lúc này Cung Thanh Hạ mới phát hiện vết thương trên cổ tay đã khép lại hoàn toàn --------- như thể những vết thương kia chưa từng tồn tại, da thịt khôi phục lại vẻ ban đầu, không khỏi kinh ngạc nhìn Sở Ấu Cơ một chút, "Ấu Cơ ?"
Sở Ấu Cơ cười yếu ớt, "Ân, là ta chữa thương giúp nàng."
"Là vậy sao ......"
Cung Thanh Hạ gật đầu, nhìn cánh tay một chút, lại gật đầu lần 2. Tuy rằng không thể tin vào mắt mình, nhưng lần nguy hiểm ở Hà Lan kia từng thấy qua bản lĩnh của Sở Ấu Cơ, vì lẽ đó cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Thay quần áo xong, đi tới trước bàn trang điểm, trang điểm mình một chút, Cung Thanh Hạ liền xuống văn phòng làm việc, Sở Ấu Cơ thì về Lâm gia trịnh trọng đọc lại thỏa thuận trước hôn nhân của mình và Cung Thanh Hạ.
Tuy rằng lần đầu tiên đọc bản thỏa thuận này không thể nhịn cười được, nhưng lúc này nàng hoàn toàn nghiêm túc đọc nó, và cũng rất coi trọng nó, vì bản thỏa thuận này chất chứa yêu thương của Cung Thanh Hạ, cứ coi như đây là phương thức biểu đạt tình cảm của Cung Thanh Hạ đi, nàng cũng không ngại những yêu cầu trong bản thỏa thuận này, đặc biệt là sau buổi tối hôm qua, sau khi nhìn thấy vết thương trên cổ tay Cung Thanh Hạ, nàng đã tự lập lời thề sẽ bảo hộ Cung Thanh Hạ suốt đời, cưng sủng Cung Thanh Hạ, dành cho Cung Thanh Hạ tất cả những gì nàng có, toàn lực đáp ứng mọi yêu cầu do Cung Thanh Hạ đề ra.
Cung Thanh Hạ nhìn thấy chữ kí của Sở Ấu Cơ trên bản thỏa thuận, không khỏi cười tít mắt.
"Không tệ, thật biết điều."
Sở Ấu Cơ cũng cười, "Thanh Hạ nhà ta đẹp nhất là khi cười a."
Cung Thanh Hạ đề nghị hai người đăng kí kết hôn trước, còn lễ cưới tính sau, Sở Ấu Cơ lập tức đồng ý.
Một tháng sau, hai người hoàn tất thủ tục kết hôn -------------- Cung Thanh Hạ mang quốc tịch Pháp, Sở Ấu Cơ mang quốc tịch Trung Quốc, vì lẽ đó nên hai người ra nước ngoài đăng kí kết hôn.
Lúc ra khỏi phòng thị chính, Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Sở Ấu Cơ, "Chúc mừng em trở thành vợ của công dân Pháp."
Sở Ấu Cơ mỉm cười dịu dàng, "Ta chờ mong ngày này rất lâu rồi, tuy rằng không nghĩ tới việc gả cho một vị người Pháp." Ở chung lâu như vậy, nàng vẫn không biết Cung Thanh Hạ mang quốc tịch Pháp.
Người công chứng cho hai người là một vị ân sư người Pháp của Cung Thanh Hạ, hắn với phu nhân đứng ở một bên, từ ái nhìn cặp vợ chồng mới, không nhịn được, lắc đầu cười nói, "Quả thực tôi muốn thay mặt toàn bộ nam nhân trên thế giới này biểu lộ thương tâm."
Nói xong, cả Cung Thanh Hạ và Sở Ấu Cơ đều cười lên.
"Tại sao không nhập quốc tịch Hà Lan ?"
Trên phi cơ về nước, Sở Ấu Cơ không kiềm chế nổi hiếu kỳ trong lòng, hỏi Cung Thanh Hạ bên cạnh -------- không phải người nào đó từng tuyên bố rằng muốn sống cuộc sống cô độc ở Hà Lan đến cuối đời sao ?
"Nếu sống một mình, Hà Lan sẽ là thánh địa trong lòng tôi, nhưng nếu là hai người, đương nhiên là nước Pháp. Tuy rằng tôi rất hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh ở Hà Lan, đó cũng là một nơi lý tưởng để sống cả đời."
"Hiếm khi Thanh Hạ nhà ta thẳng thắn như vậy."
"Vì đối tượng đang nói chuyện là vợ tôi a." Ngữ khí của Cung Thanh Hạ hoạt bát hiếm thấy, ngón tay khẽ nhéo mũi Sở Ấu Cơ, "Đương nhiên nói chuyện với vợ, sẽ không giấu diếm điều gì rồi."
Sở Ấu Cơ cười đến tít mắt, nghiêng người đặt một nụ hôn lên môi Cung Thanh Hạ, thâm tình nhìn người yêu một chút, hạnh phúc đến nỗi cười khúc khích, Cung Thanh Hạ không thể không đưa tay che đi ánh mắt của Sở Ấu Cơ ----------- nàng thật lo lắng không kìm chế được bản thân mình, sẽ đem Sở Ấu Cơ xử theo pháp luật tại chỗ mất.
Hai người trở về Lâm gia, Lâm Dịch Huyên ngồi trên ghế sô pha, chân trái gác lên chân phải, hai tay khoanh trước ngực, làm mặt nghiêm túc nói với Cung Thanh Hạ, "Trước đây em gọi tôi là 'ngài', bên giờ cũng nên đổi cách xưng hô rồi phải không ?"
Cung Thanh Hạ cúi thấp đầu, tay khẽ vuốt tóc mai ra sau tai, rất cố gắng mở miệng gọi một tiếng 'Mẹ', nhưng nửa ngày trôi qua cũng không mở miệng ra nổi, không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất.
"Mẹ," Sở Ấu Cơ vội vã đứng ra giải vây cho vợ, "Bây giờ đã là thời kì dân chủ, mẹ con xưng hô bằng tên cũng không phải là điều hiếm thấy, cứ để Thanh Hạ gọi mẹ là Dịch Huyên đi." Trước tiên chỉ ra quan hệ hiện tại của Lâm Dịch Huyên và Cung Thanh Hạ là mẹ - con, sau đó thay Cung Thanh Hạ xin tha thứ, không thể nói là không để tâm a.
Lâm phu nhân liền nói, "Toàn bộ Lâm gia đã biết chuyện hai người đăng kí kết hôn, nhưng Cung gia bên kia vẫn chưa biết, vì lẽ đó, bây giờ không phải lúc thích hợp để Cung Thanh Hạ thay đổi cách xưng hô, chờ cha mẹ Cung gia đồng ý, lúc đó để Thanh Hạ thay đổi cách xưng hô cũng không muộn."
Lâm Dịch Huyên nhíu mày nhìn Cung Thanh Hạ, "Nếu như Thiệu Gia Nghi và Cung Vĩnh Minh không gật đầu đồng ý, em sẽ không nhận người mẹ chồng này phải không ?"
"Mẹ, người hiểu nhầm rồi." Cung Thanh Hạ luống cuống đến líu lưỡi, "Không phải là con không muốn đổi cách xưng hô, chỉ là sợ mẹ nghĩ mình đã già --------- mẹ xem, mẹ còn trẻ như vậy, nếu con và mẹ cùng đi ra ngoài, mọi người nhất định sẽ nghĩ chúng ta là tỷ muội."
"Thật không ?" Lâm Dịch Huyên vuốt ve gò má, "Tôi còn trẻ vậy sao ?" Thực ra tuổi tác của nàng cùng Cung Thanh Hạ chỉ cách nhau 8 tuổi mà thôi.
Cung Thanh Hạ, ".........."
"Đừng bận tâm tới những lời mẹ ta nói,"