"Cô!" Văn Cầm đứng gần mẹ Trịnh nhất, vội vàng kêu lên một tiếng, sau đó nhìn về phía Trịnh Gia Minh với vẻ mặt sốt ruột: "Anh, làm sao bây giờ? Cô ngất xỉu vì tức rồi.
"Trịnh Gia Minh thấy vậy cũng nóng nảy, đầu tiên là trừng An Cẩn, sau đó vội vàng cầm điện thoại gọi 120, nói rõ địa chỉ cụ thể, lúc này Văn Cầm cũng nhìn về phía An Cẩn, vẻ mặt đều là lỗi của tôi, mọi người đừng ầm ĩ nữa.
"Tiểu Cẩn, nếu cậu vẫn còn giận vì chuyện bữa tiệc của ông Lô hôm nay thì cậu cứ nhắm vào mình, chuyện này quả thật là mình sơ suất, chân tay mình quá vụng về, cậu muốn đánh cứ đánh, mình sẽ không oán hận câu nào, chỉ là xin cậu đừng trút giận lên người cô hai, cô đã lớn tuổi, sức khỏe cũng luôn không tốt lắm, không chịu được những chuyện này.
"Nói xong lại uất ức cúi đầu, vừa vặn để lộ một giọt nước mắt sắp buông xuống khóe mắt kia ở trong phạm vi tầm mắt của Trịnh Gia Minh, Văn Cầm nói lời này, nghe như là đang xin lỗi, nhưng thực tế cũng đang nhắc tới chuyện trong bữa tiệc, lửa giận của Trịnh Gia Minh lại như được dội thêm một tầng dầu.
"Tiểu cẩn, hôm nay cô hơi quá đáng! Bà ấy là mẹ tôi, sau này cũng là mẹ cô, chẳng lẽ ngay cả chút hiếu đạo này cô cũng không hiểu sao? Kể từ khi ba cô qua đời cô lại trở nên cuồng loạn, hở một chút là giận dỗi, tôi đã thông cảm cho cô, chịu đựng cô, nhưng bây giờ cô lại trút giận lên người mẹ tôi, đây là điều tôi tuyệt đối không chịu được!""Được.
" An Cẩn cười lạnh, gật đầu: "Anh đã không chịu được thì chúng ta chia tay đi.
"Đây đã là lần thứ ba trong ngày An Cẩn nhắc tới hai chữ chia tay, điều này làm cho Trịnh Gia Minh bỗng chốc nhận ra có thể cô không chỉ nói suông mà là nghiêm túc!Mắt thấy còn một ngày nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của An Cẩn, cổ phần công ty An Thị sẽ tới tay, sao Trịnh Gia Minh có thể cho phép hai người chia tay vào lúc này?Hơn bây, bây giờ anh ta có thể cầm