"Này, sao lại thế? An Cẩn, vì sao trong di chúc của ba cô còn có phần của thằng nhóc thối này? Cậu ta là ai? Cậu ta dựa vào cái gì có được nhiều thứ như vậy?"Mẹ Trịnh xù lông, bà ta đã từng nghe đến ngân hàng Thụy Sĩ, đây không phải là nơi mà nhà bình thường có thể mở được, ba An Cẩn lại có một tài khoản, còn có một tủ sắt, chắc chắn bên trong có rất nhiều tiền, còn có rất nhiều các loại châu báu cổ phần.
Bây giờ những thứ này lại tiện nghi cho người ngoài?Trịnh Gia Minh vội vàng kéo mẹ Trịnh, nhưng lời đã nói giống như nước đổ ra ngoài, có hối hận cũng không có cơ hội thu lại.
An Cẩn nhíu mày nghiêm khắc, giọng điệu lạnh lùng: "Bà nói lại lần nữa!"Mẹ Trịnh vung tay Trịnh Gia Minh ra, hôm nay bà ta phải tranh luận cho ra lẽ chuyện này, tài sản lớn như vậy, sao có thể để người đàn ông khác lấy đi, nên cho con trai của bà ta mới đúng.
"Còn dám nói mắng anh ấy một câu nào nữa thì lập tức dọn ra khỏi nhà tôi!"An Cẩn nổi giận, cô đã sớm thề kiếp này đừng hòng có ai làm hại Đường Tống, ngay cả chính cô cũng không được.
Mẹ Trịnh bị ánh mắt An Cẩn làm cho hoảng sợ, dọn ra ngoài? Vậy sao được?Không có cách nào, mẹ Trịnh vội vàng quay đầu nháy mắt với Trịnh Gia Minh, đứa con ngốc này, nhiều tài sản như vậy không còn, sao không biết sốt ruột chứ?Trịnh Gia Minh không sốt ruột sao? Đương nhiên anh ta có sốt ruột, nhưng đây chính là Đường ngũ gia chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến toàn Ma Đô chấn động gấp ba lần, anh ta không thể, cũng không dám lý luận ở trước mặt anh.
Chẳng qua, cũng may trong tay anh ta còn có một tấm vương bài.
Ánh mắt chớp lên, Trịnh Gia Minh lại tỏ vẻ ôn hòa và thâm tình nhìn An Cẩn: "Tiểu Cẩn, sao trước kia anh chưa từng nghe em nói bác An còn để lại đồ ở ngân hàng Thụy Sĩ? Em xem em kìa, còn cẩn thận với anh, chẳng lẽ anh lại đi tham đồ ba em để lại sao?"An Cẩn biết rõ Trịnh Gia Minh đang thử mình, cô chớp