Quần áo đắt tiền bị xé nát, lộ ra thân hình tuy trắng nõn nhưng lại rất cường tráng, dễ thấy nhất đó là cơ bụng phát sáng, còn cả bộ ngực bằng phẳng.
"Đàn ông thật à!" An Cẩn lẩm bẩm trong miệng, trong giọng nói có một chút tiếc nuối.
"Cô gái, cô có ý kiến gì với giới tính của tôi sao?" Trên đầu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi, sự giận dữ gần như tràn ngập cả căn phòng.
An Cẩn ngẩng đầu vừa khéo nhìn vào mắt người nọ, vừa rồi lúc hôn mê, cô cảm thấy đôi mắt này vô cùng đẹp, bây giờ người tỉnh mới phát hiện ngoại trừ đẹp, đôi mắt này còn có thêm vẻ ma mị mê hoặc lòng người.
Thật sự là đáng tiếc cho đôi mắt này!"Chết tiệt! Ánh mắt của cô là ý gì?"An Cẩn bị tiếng gầm nhẹ kéo tỉnh lại, lúc này mới chú ý tới tư thế bây giờ của bản thân, cô nằm sấp lên người ta, còn xé quần áo người ta, cũng khó trách người ta sẽ tức giận.
Cô cười khan, sống ba đời, đây là lần đầu tiên An Cẩn rơi vào trạng thái lúng túng như thế này.
"Dáng người không tệ.
" Cô bình tĩnh vỗ vỗ cơ bụng rắn chắc, kéo chăn ở bên cạnh lên rồi đứng dậy: "Tôi giúp anh băng bó vết thương.
"Lăn lộn một lúc lâu mới nhớ tuy đã lấy đạn ra, vết thương cũng chưa được tiêu viêm, lại còn chưa băng bó, trên giường lại truyền đến tiếng nghiến răng.
Mình đã tạo nghiệt gì đây!"Rốt cuộc cô là ai?" Tiếng nghiến răng nghiến lợi lại vang lên, nhưng dường như lần này lại có vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"An Cẩn, ân nhân cứu mạng của anh, sao, muốn lấy oán trả ơn à?" An Cẩn băng bó vết thương xong, lại ngước lên nhìn người trên giường, lời nói thản nhiên nhẹ bỗng giống như đối phương sẽ không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
"Cô chính là An Cẩn?" Người nọ ngạc nhiên kêu lên, sau đó giới thiệu: "Tôi tên là Tô Hạ, tạ ơn cứu mạng của cô An, tôi nợ cô một mạng, muốn tôi báo đáp thế nào, cô chỉ cần mở miệng.
"Tuy rất bất mãn vì hành vi của An Cẩn vừa rồi