Lúc này mẹ Trịnh cũng vừa từ bên ngoài trở về, nghe thấy lời Trịnh Gia Minh nói, ngay cả giày cũng không kịp đổi, nổi giận đùng đùng đi tới phòng ăn, tát nữ giúp việc một cái.
Chát!“Cô là thứ gì mà dám ăn hiếp con trai tôi? Tôi nói cho cô biết, con tôi là con rể nhà họ An, không bao lâu nữa sẽ là chủ nhân của cái nhà này, cô nên xưng hô với nó thế nào, chẳng lẽ còn đợi tôi đến dạy cô?"Mẹ Trịnh không phải là phu nhân quyền quý sống an nhàn sung sướng chân chính, bà ta làm việc nặng ở trong nông thôn hơn nửa đời người, cho nên có sức lực, cái tát này khiến gò má nữ giúp việc sưng phồng lên, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
"Bà, sao bà lại đánh người?" Nữ giúp việc này đã làm nhiều năm ở nhà họ An, từ trước tới nay chưa từng bị đối xử như thế, đương nhiên là cảm thấy ấm ức.
"Cô còn có mặt mũi khóc? Cô có tin tôi lập tức nấu cô lên không!"Lúc An Cẩn xuống lầu lại nhìn thấy cảnh này, Trịnh Gia Minh ngồi cầm ly rượu vang uống, mẹ Trịnh thì rít gào chói tai với nữ giúp việc, tuy người giúp việc khác cũng không tỏ vẻ tức giận, nhưng cũng giận mà không dám nói gì.
An Cẩn cười lạnh, đi xuống một bậc thang cuối cùng, vào phòng ăn.
Cô không quan tâm đến sắc mặt của hai mẹ con Trịnh thị, mà là lập tức đi tới trước mặt nữ giúp việc bị đánh kia.
"Tiểu Nhị, lấy hai ngàn đồng tiền cho cô ấy.
" An Cẩn nhìn khuôn mặt nữ giúp việc sưng đỏ, nói với Triệu Hân Nhị ở phía sau.
Triệu Hân Nhị còn chưa kịp đáp, nữ giúp việc đã ngẩng phắt đầu lên nắm lấy tay An Cẩn, vẻ mặt vội vàng, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt: "Cô chủ, cô đừng sa thải tôi, tôi, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, không phạm sai lầm này nữa, cầu xin cô, đừng sa thải tôi! "Giọng điệu nữ giúp việc gần như cầu xin khiến An Cẩn hơi ngẩn ra một lát, sau đó cười cười nâng nữ giúp việc đang cúi đầu dậy: "Cô đoán bậy gì vậy? Tôi kêu Tiểu Nhị lấy tiền cho