Người nói chuyện là Giám đốc Khúc Lợi Hoa, cũng là Phó tổng giám đốc của An Thị, Tổng quản lý bộ phận thị trường marketing, bản kế hoạch hai lần trước của Trịnh Gia Minh cũng bị Khúc Lợi Hoa đi đầu phủ quyết.
"Giám đốc Khúc, sao ông lại nói như vậy? Giám đốc Trịnh không ngừng tăng ca cả ngày lẫn đêm cho bản kế hoạch này, hoàn thiện hết lần này tới lần khác, bây giờ ngay cả nghe ông cũng không nghe đã nói không cần thiết, rõ ràng là ông có thành kiến với Giám đốc Trịnh!" Đột nhiên Văn Cầm ngồi ở trong góc phòng đứng dậy, dáng vẻ chính nghĩa.
Nếu là trước kia, Trịnh Gia Minh rất hưởng thụ tình huống Văn Cầm bảo vệ anh ta vô điều kiện như thế này, nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt.
Quả nhiên anh ta còn chưa kịp phản ứng, giọng An Cẩn đã vang lên.
"Sao vậy, bây giờ ngay cả chó mèo cũng có thể tùy tiện tham gia cuộc họp Ban giám đốc của công ty sao?" An Cẩn lùi thân về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, giọng điệu trào phúng nhìn Văn Cầm, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn để ý phản ứng của Trịnh Gia Minh.
Sắc mặt Văn Cầm trắng bệch, cô ta thật sự không ngờ An Cẩn sẽ không nể mặt cô ta như vậy, lại còn nói cô ta là chó mèo!Ánh mắt chớp lên, trong nháy mắt hai mắt đẫm lệ mông lung, dáng vẻ vô cùng uất ức, đầu tiên là nhìn Trịnh Gia Minh, lại dùng tư thế dè dặt cẩn thận nhìn về phía An Cẩn, vẻ mặt đơn thuần vô thố.
"À, Tổng giám đốc không biết sao? Cô Văn là tinh anh của phòng tài vụ, mấy cuộc họp Ban giám đốc gần đây đều do cô ta thay thế Tổng giám đốc phòng tài vụ Phó Oánh tới tham gia cuộc họp Ban giám đốc.
"Khúc Lợi Hoa lại cười nói, dáng người hơi mập khiến nụ cười của ông ta trông rất hiền lành, chỉ là đôi mắt híp lại thoáng lóe lên cũng không bị An Cẩn để sót.
Nhưng An Cẩn không ngại, chỉ cần phần tính kế này không phải là đối với cô cùng với An Thị, vậy cô sẽ vui vẻ xem náo nhiệt.
"À?" Giọng An Cẩn cao lên, ánh mắt không hiểu, hỏi Văn Cầm: "Sao, cô ấm ức lắm à?"Văn Cầm lắc đầu liên tục, dáng vẻ vô cùng sợ hãi: "Tiểu Cẩn,