Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 159


trước sau

Chương 159

“Em muốn nhảy đến kiệt sức?” Giọng anh khá tức giận nhưng vẫn chứa nhiều sự dịu dàng, ôn nhu.

Hàm Hi Họa muốn thoát khỏi anh nhưng cả người cô cứ như cọng bún mềm oặt, cuối cùng mệt mỏi dựa luôn vào ngực người đàn ông. “Sao anh ở đây?” Cô chầm chậm hỏi.

Hàn Dĩ Ngôn đỡ cô về chỗ quầy bar, Trân Châu không biết đã đi đâu, chỉ còn Đỗ Thắm đang vật vờ nằm trên quầy bar. Cô ấy cũng say tí bỉ rồi.

“Tôi đến đây chơi.” Anh đáp. Đặt cô ngồi tại ghế, lại nhìn sang Đỗ Thắm nhắm tịt mắt, miệng lẩm bẩm gì đó. Anh gọi: “Bạn học.”

Cô nhóc lại lẩm bẩm gì đó. Anh lắc đầu gọi thêm lần nữa. Vẫn tình trạng thần hồn đang bay bổng.

Hết cách chỉ có thể đợi hai cô bạn còn lại tới. Đã khuya quá rồi, không thể tiếp tục nán lại đây.

Trân Châu đi tìm Đậu Nhạc Yến nhưng không thấy, gọi điện thoại thì không bắt máy. Cô còn đang bực bội muốn chết, ra lại quầy thì thấy Đỗ Thắm đã thành con sâu rượu nằm bò ra đó, Hàm Hi Họa tỉnh táo hơn một chút, còn có thể nhận ra cô.

“Giáo sư Hàn.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh bắt chuyện nhưng có vẻ không thành công lắm.

Hàn Dĩ Ngôn khá mệt nào còn để tâm đến sự khác lạ của người ta, anh gật đầu rồi dặn dò cô. “Em đưa bạn học về ký túc đi. Hi Họa… tôi biết nhà em ấy. Tôi sẽ đưa em ấy về.”

Nguyễn Trân Châu há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu. “Vâng… vậy… làm phiền thầy.” Sự cay đắng cô cố gắng nuốt trọn chúng vào tận sâu trong lòng.

Hàn Dĩ Ngôn lắc đầu rồi đỡ Hàm Hi Họa đứng dậy. “Cô ấy uống bao nhiêu rượu?” Chợt Hàn Dĩ Ngôn nghiêng mặt nhìn Trân Châu hỏi.

Nguyễn Trân Châu cắn môi đáp. “Một ly Whisky ạ.”

Một ly? Xem ra tửu lượng của cô thật sự không ổn chút nào.

Hàn Dĩ Ngôn không hỏi thêm gì, anh chào Nguyễn Trân Châu rồi ôm Hàm Hi Họa rời đi cũng chẳng quan tâm tới ban đầu mình tới đây với mấy người bạn.

Nói không ghen tị là dối nhưng Nguyễn Trân Châu không ích kỷ như Đậu Nhạc Yến, vì cô biết Hàm Hi Họa rất tốt. Người có ý là giáo sư Hàn. Cô có thể

nhìn thấy rõ điều đó thông qua ánh mắt anh nhìn Họa Họa. Nó đầy yêu chiều và bất đắc dĩ khi thấy Họa Họa uống say chỉ với một ly rượu.

Tại sao cô lại đi thích một người cao vời vợi như anh cơ chứ? Tiếc rằng tình yêu chẳng có tại sao. Chỉ có tôi thích anh hay anh thích tôi. Cũng chẳng có đúng sai, chỉ có sai khi mà mượn sự ích kỷ, đố kỵ của bản thân để hạ bệ người khác.

Hàm Hi Họa được Hàn Dĩ Ngôn đỡ lên ghế phụ ngồi. Sau đó cô rất im ắng, không quậy cũng không nói nhảm. Chỉ nhắm mắt nghiêng mặt sang một bên tựa như đang ngủ nhưng sự thật cô rất tỉnh táo. Một ly rượu đó không khiến cô mơ hồ mà bất tỉnh nhân sự được.

Hàn Dĩ Ngôn tập trung lái xe, thỉnh thoảng anh sẽ liếc mắt sang cô nhóc bên cạnh, không rõ cô đang ngủ hay vì không muốn nói chuyện cùng anh. Anh biết cô không hoàn toàn say.

Đang định hỏi thăm về trạng thái tinh thần của cô thì người nọ uể oải thốt ra cái tên: “Nam Lãnh…”

Hình như cô đang trong cơn mộng mị hoặc là vì men say khiến cô trở về với thực tại mệt mỏi của mình là cô đang nhớ nhung chồng của cô cũng là kẻ anh hận nhất đời này.

Hàn Dĩ Ngôn căng chật quai hàm, bàn tay trên vô lăng bất chợt siết mạnh.

Có lẽ không một ai hiểu được những cay đắng anh đã trải qua cũng không ai nhìn thấy được góc tối được bao phủ bởi ánh hào quang của học giả tri thức mà người đời ca ngợi.

Ban ngày anh là một giáo sư trẻ tuổi đầy tài năng, được người người kính trọng. Đêm về anh chỉ là một Hàn Hoan âm u và tăm tối sống trong những hận thù đeo bám anh đến cuối đời. Đến cả cô gái mà anh yêu thích cũng định cả đời không thể có được.

Hàm Hi Họa biết hôm nay Nam Lãnh sẽ về, cô xin phép đạo diễn đẩy mấy cảnh của cô lên trước. Đạo diễn khá thoải mái trong chuyện này, ông ngay lập tức đồng ý.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện